Nói xong cô ta đá tung tóe đùi dê, thịt gà, ôm mặt chạy đi mất hút. Tuy bị cô gái mắng mỏ cự tuyệt không lường được như thế, Trương Vô Kỵ vẫn không nổi giận, nghĩ thầm: "Cô gái này quả thực tội nghiệp, trong lòng cô ta biết bao chuyện không vui, cũng chẳng đáng trách".Bỗng thấy cô gái kia quay trở lại, mặt hầm hầm hỏi:- Này thằng quỷ, trong lòng ngươi hẳn không bằng lòng, nghĩ ta tướng mạo xấu xí, lại còn coi ngươi chẳng ra gì, có phải không?Trương Vô Kỵ lắc đầu đáp:- Không phải vậy. Tướng mạo cô không đẹp lắm nhưng tôi mới gặp đã thấy hợp bụng, nếu như cô không biến ra xấu xí, trước kia hẳn cũng…Cô gái kia đột nhiên kinh hoảng kêu lên:- Sao… sao ngươi… biết ta trước kia không xấu như thế?Trương Vô Kỵ đáp:- Mặt cô hôm nay, so với hôm trước mới gặp bị sưng hơn nhiều, nước da cũng đen hơn, đủ biết không phải sinh ra đã thế.Thiếu nữ sợ hãi nói:- Ta… ta mấy hôm nay không dám soi gương, ngươi nói ta mỗi ngày một khó coi ư?Trương Vô Kỵ ôn tồn nói:- Con người ta chỉ cần tâm địa tốt, mặt mày đẹp xấu đâu thành vấn đề. Mẹ ta có bảo ta rằng, đàn bà càng đẹp thì tâm địa càng bại hoại, càng giỏi lừa người, bảo ta phải cẩn thận đề phòng.Thiếu nữ kia đâu có lòng dạ nào nghe chuyện mẹ y nói thế nào, vội hỏi:- Ta hỏi ngươi, lần trước ngươi gặp ta, mặt ta chưa đến nỗi xấu xí thế này, có phải không?Trương Vô Kỵ biết rằng nếu chỉ "Ừ" một tiếng thì nàng sẽ rất đau lòng, thành thử chỉ nhìn cô ta đăm đăm, trong bụng đầy những tâm tình thương xót. Thiếu nữ nhìn thấy dáng điệu của y như vậy, hiểu ngay câu trả lời như thế nào, ôm mặt khóc nức nở nói:- Thằng quỷ kia, ta hận ngươi, ta hận ngươi.Rồi chạy đi mất. Lần này nàng ta không quay trở lại nữa.Trương Vô Kỵ lại nằm thêm hai ngày. Đêm hôm đó có một con chó sói đánh hơi mò đến gần bị y đấm một cái chết ngay. Con chó sói đã không ăn được gì lại biến thành thức ăn vào bụng y. Mấy ngày sau, hai đùi y đã liền đến quá nửa, chắc chỉ độ mươi ngày nữa là đi lại được như thường, nghĩ đến cô gái kia một lần gặp gỡ rồi thôi, đến tên cũng chưa hỏi, nghĩ thầm: "Sao dung mạo cô ta càng ngày càng xấu đi, khiến mình không sao đoán định được". Suy nghĩ một lúc lâu vẫn không hiểu, y gác chuyện đó sang một bên, mơ mơ màng màng nằm ngủ thiếp đi.Ngủ đến nửa đêm, trong giấc mơ thấy có mấy người đạp tuyết đi đến. Y kinh hoảng tỉnh dậy, ngồi nhỏm dậy nhìn vọng về hướng bước chân người. Đêm hôm đó trăng treo lưỡi liềm, dưới ánh sáng mờ mờ, thấy có bảy người chạy đến, người đi đầu hình dáng thướt tha, dường như chính là cô thôn nữ. Đến khi bảy người đó đến gần, người đó quả nhiên là cô gái xấu xí, nhưng đằng sau còn thêm sáu người nữa trải ra thành hình cánh quạt, có lẽ phòng cô ta bỏ chạy. Trương Vô Kỵ hơi lạ lùng, nghĩ thầm: "Không lẽ cô ta bị cha và anh bắt được rồi chăng?".Y nghĩ ngợi chưa xong, thiếu nữ kia và sáu người đằng sau đã tới gần, Trương Vô Kỵ vừa nhìn thấy, giật mình kinh hãi không để đâu cho xiết Thì ra cả sáu người đó y đều biết cả, bên trái là Võ Thanh Anh, Võ Liệt, Vệ Bích còn bên phải là hai vợ chồng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn, ngoài cùng là một phụ nữ trung niên, chẳng ai xa lạ chính là Đinh Mẫn Quân của phái Nga Mi.Trương Vô Kỵ lạ lùng: "Sao cô ta lại quen với tất cả những người này? Hay là cũng là người trong võ lâm, biết được tông tích ta nên dẫn bọn này đến bắt mình, tra hỏi chỗ ở của nghĩa phụ?". Nghĩ đến việc đó, trong bụng không còn hoài nghi, căm giận lắm: "Ta với cô không thù không oán, tại sao cô lại hãm hại ta? Hiện nay hai chân ta không cử động được, sáu người này chẳng ai kém cỏi, mà cô thôn nữ kia có thể cũng ghê gớm. Ta đành phải khuất phục nhất thời nhận lời đưa họ đi kiếm nghĩa phụ. Đến khi hai chân ta khỏi hẳn rồi, sẽ liệu bề tính sổ từng người một".Nếu năm năm trước gặp phải cảnh này, y chỉ có nước đem tính mệnh ra thí bỏ, dù đối phương có hành hạ uy hiếp cỡ nào, cũng chỉ cắn răng không nói, nhưng bây giờ tuổi cũng đã lớn, tâm trí cũng khôn ngoan hơn, sau khi luyện xong Cửu Dương Chân Kinh thần trí sáng suốt, trầm tĩnh, gặp nguy nan tìm cách đối phó. Có điều không ngờ đến cô gái kia lại đem mình đi bán, trong cái phẫn khái, không khỏi có chút đau lòng, nên nằm trơ trơ dưới đất, khoanh tay gối đầu, không thèm để ý tới bảy người kia.Thôn nữ kia chạy đến, nhìn y chăm chăm một hồi, sau cùng từ từ quay đầu đi. Trương Vô Kỵ dường như nghe cô thở dài một tiếng, tuy rất nhẹ, nhưng đầy vẻ đau thương. Y thầm cười nhạt: "Chẳng biết bụng ngươi dự định gì ác độc, lại còn giở trò mèo khóc chuột nữa đây?".Chỉ thấy Vệ Bích trường kiếm trong tay rung một cái, cười khẩy nói:- Ngươi nói trước khi chết, muốn được gặp mặt một người, bọn ta tưởng phải là một thanh niên đẹp như Phan An, hóa ra chỉ là một tên xú bát quái, ha ha, tức cười thật là tức cười. Gã này với ngươi thật đúng là duyên trời sắp đặt, nồi nào vung nấy.Thiếu nữ kia không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói:- Đúng thế, ta trước khi chết chỉ muốn nhìn lại y một lần. Ta chỉ muốn rõ ràng hỏi y một câu, ta nghe xong chết cũng cam lòng.Trương Vô Kỵ lạ lùng, không biết hai người nói năng ý tứ ra sao. Lại nghe cô gái nói tiếp:- Ta có một câu hỏi huynh, huynh phải thật thà trả lời cho ta.Trương Vô Kỵ đáp:- Chuyện của ta thì ta sẽ nói cho cô hay. Chuyện người khác thì không dễ gì mà nói được.Y liệu tưởng cô gái nọ sẽ hỏi về tung tích Tạ Tốn nên đã tính toán việc đối phó với bọn họ, nói nước đôi có thể liệu cách xoay sở sau này. Cô gái nói:- Chuyện người khác thì ta để tâm làm gì? Ta hỏi huynh: Hôm nọ huynh có nói với ta, hai đứa mình đều cô khổ lênh đênh, không nhà không cửa, huynh bằng lòng làm bạn với ta. Câu nói đó có thực lòng huynh không?Trương Vô Kỵ nghe rồi ngoài dự tưởng, lập tức nhỏm dậy, thấy ánh mắt cô lộ vẻ bi thương, liền nói:- Cái đó quả là thực lòng ta nói ra.Thiếu nữ kia lại nói:- Huynh quả không hiềm ta mặt mày xấu xí, bằng lòng ở chung với ta một chỗ ư?Trương Vô Kỵ hơi sững sờ, chuyện "ở chung một chỗ với cô ta" y chưa từng nghĩ đến, thế nhưng thấy cô gái buồn rầu tưởng như muốn khóc đến nơi, trong lòng không khỏi bất nhẫn, liền nói:- Cái gì xấu hay không xấu, đẹp với chẳng không đẹp, ta không để tâm chút nào cả. Cô muốn tôi nói chuyện vui hay tâm tình, nếu cô không hiềm, ta rất vui lòng làm việc đó. Còn như cô lừa ta để nói…Cô gái run run giọng hỏi:- Thế huynh có bằng lòng lấy ta làm vợ không?Trương Vô Kỵ giật mình, một hồi không nói nên lời, lẩm bẩm nói:- Ta… ta chưa nghĩ đến… việc lấy vợ…Bọn sáu người Hà Thái Xung cùng cười ha hả. Vệ Bích cười nói:- Đến ngay một thằng nhà quê xấu như ma cũng còn chẳng muốn lấy ngươi, bọn ta không giết ngươi, ngươi sống trên đời này có gì thú vị? Nếu không thì đập đầu vào đá chết đi cho xong.Trương Vô Kỵ nghe sáu người cười chế riễu rồi Vệ Bích lại mỉa mai, bấy giờ mới biết cô gái và bọn người kia không cùng một phe, dường như bọn Vệ Bích định giết cô ngay lập tức, cô gái này không phải dẫn họ đến hại mình, trong lòng cảm thấy đầm ấm lại. Y thấy nàng cúi đầu, những giọt lệ rơi lả tả, hiển nhiên trong lòng đau thương cùng cực, không biết vì mình sắp chết, mặt mày xấu xí, hay vì lời lẽ chua cay của Vệ Bích?Trương Vô Kỵ trong lòng xúc động mãnh liệt, nghĩ đến sau khi cha mẹ chết rồi, một mình lênh đênh khốn khổ, chịu bao nhiêu điều nhục nhằn, cô gái này mảnh mai yếu đuối, trẻ tuổi hơn, thân thế còn bất hạnh hơn cả mình, bây giờ đến đây hỏi mấy câu lại càng làm cho cô ta đau lòng rơi lệ, khiến cho người ta thêm khinh khi hà hiếp? Huống chi cô ta hỏi với tấm lòng thành trao thân gửi phận, mình từ khi sinh ra, trừ cha mẹ, nghĩa phụ, cho đến thái sư phụ, các sư bá sư thúc, đã có ai quan tâm đến mình đâu? Từ nay trở đi mình phải đối với cô ta cho tử tế, cô ta cũng tử tế với mình, hai người sống thác có nhau, có gì mà không được?.Y thấy cô gái run run, dường như muốn bước đi, vội đưa tay trái nắm chặt tay phải cô, khẳng khái nói:- Cô nương, ta thành tâm thành ý, mong được lấy cô làm vợ, chỉ mong cô đừng cho rằng ta không xứng đáng thôi.Thiếu nữ nghe y nói, ánh mắt bỗng sáng bừng lên, hạ giọng nói nhỏ:- A Ngưu ca ca, huynh không đánh lừa muội đấy chứ?Trương Vô Kỵ đáp:- Dĩ nhiên huynh không lừa muội. Từ nay trở đi, huynh sẽ hết lòng yêu thương bảo vệ muội, lo lắng cho muội, dù ai đến gây khó dễ cho muội, dù người đó tài ba ghê gớm thế nào đến khinh khi muội, huynh sẻ xả thân để bảo vệ cho muội được chu toàn. Ta mong muội trong lòng được vui vẻ, quên đi những bất hạnh khổ đau từ trước.Cô gái ngồi xuống, dựa vào người y, cầm lấy hai tay Trương Vô Kỵ, nhỏ nhẹ nói:- Nếu huynh có lòng với muội như thế, muội thật sung sướng xiết bao.Cô ta nhắm mắt lại, nói:- Huynh nói lại một lần nữa cho muội nghe, muội muốn nhớ từng câu từng chữ. Huynh nói đi, huynh sẽ đối đãi với muội như thế nào?Trương Vô Kỵ thấy nàng vô cùng sung sướng, cảm thấy an ủi, cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô ta, thấy bàn tay nhẵn nhụi ấm áp, mềm mại như bông, nói:- Ta muốn muội được bình an vui vẻ, quên hết những đau khổ trước kia, dù bao nhiêu người khinh khi dày vò muội, ta thà chết cũng sẽ bảo vệ cho muội chu toàn.Cô thôn nữ nở một nụ cười, nằm dựa vào ngực y, dịu dàng nói:- Trước đây muội bảo huynh đi theo muội, huynh lại không chịu, còn đánh muội, mắng muội, cắn muội… bây giờ huynh nói thế, lòng muội sung sướng biết chừng nào.Trương Vô Kỵ nghe nàng nói như thế, lòng bỗng thấy nguội lạnh, thì ra cô gái nhắm mắt lại nghe mình nói, để mơ tưởng đến người tình trong mộng của nàng.Thiếu nữ thấy người y rung lên một cái, mở choàng mắt ra nhìn Vô Kỵ, nét mặt bỗng dưng biến hẳn, rõ ràng nàng vừa thất vọng, vừa bực tức, nhưng lại chuyển ngay qua vẻ hòa hoãn dịu dàng. Nàng định thần trở lại, nói:- A Ngưu ca ca, huynh bằng lòng lấy muội làm vợ, muội là một cô gái xấu xí thế này, huynh cũng không chê bỏ, muội thật là cảm kích. Thế nhưng mấy năm trước đây, trái tim muội đã thuộc về người khác mất rồi. Hồi đó y đã không thèm để ý gì đến muội, bây giờ muội lại thế này, chắc y không thèm coi muội bằng nửa con mắt. Thế nhưng cái tên tiểu quỷ lang tâm đoản mệnh kia…Tuy nàng chửi gã kia là "tên tiểu quỷ lang tâm đoản mệnh" nhưng trong giọng nói lại đầy vẻ bồi hồi thương mến. Võ Thanh Anh lạnh lùng nói:- Y chịu lấy ngươi làm vợ rồi, tâm tình cũng đã xong, có đứng dậy không thì bảo?Thiếu nữ từ từ đứng lên, nói với Trương Vô Kỵ:- A Ngưu ca ca, muội sắp chết đến nơi rồi, mà dù có không chết chăng nữa, thì cũng không lấy huynh được đâu. Thế nhưng muội rất thích nghe những lời huynh vừa nói, mong huynh cũng đừng phiền trách, khi nào ở không hãy nghĩ tới muội một chút.Mấy câu đó nàng nói thật dịu dàng, thật ngọt ngào, Trương Vô Kỵ nghe mà lòng không khỏi chua xót Chỉ nghe thấy Ban Thục Nhàn cất giọng the thé:- Bọn ta đã cho ngươi được thỏa nguyện rồi, gặp được gã này một lần. Ngươi nói thì phải giữ lời, cho bọn ta biết người kia ở đâu.Thôn nữ đáp:- Được, tôi biết người đó trốn ở nhà ông này.Nói rồi đưa tay chỉ Võ Liệt. Võ Liệt mặt hơi biến sắc, hừ một tiếng, quát lên:- Đừng nói nhăng nói cuội.Vệ Bích giận dữ nói:- Mau thực thà nói ra, ngươi giết biểu muội của ta, là do ai sai khiến?Trương Vô Kỵ nghe thế kinh hoảng không sao kể xiết, lắp bắp hỏi:- Giết Chu… Chu Cửu Chân cô nương ư?Vệ Bích trừng mắt nhìn y, mặt hầm hầm nói:- Ngươi sao cũng biết đến Chu Cửu Chân cô nương?Trương Vô Kỵ đáp:- Đại danh vang dội của Tuyết Lĩnh Song Chu, ai mà chẳng biết tới?Võ Thanh Anh trên mép thoáng hiện ra một vẻ đắc ý, quát hỏi cô thôn nữ:- Ồ, thế đích thực ai là người sai ngươi?Cô thôn nữ đáp:- Sai ta đến giết Chu Cửu Chân chính là vợ chồng Hà Thái Xung của phái Côn Lôn và Diệt Tuyệt sư thái của phái Nga Mi.Võ Liệt quát lớn:- Ngươi đừng hoang tưởng chuyện đâm bị thóc chọc bị gạo, ly gián chúng ta chẳng ích lợi gì đâu.Nghe vù một tiếng, y đã phóng chưởng đánh tới. Tiếng quát của y uy phong lẫm liệt, tiếng nói vừa ra thì đã đánh theo, chưởng lực khiến cho tuyết trên mặt đất bay lên mù mịt. Cô gái lách mình né tránh, thân pháp thực là kì lạ.Trong lòng Trương Vô Kỵ cực kỳ hỗn loạn, nghĩ thầm: "Quả nhiên cô ta… cô ta là người trong võ lâm. Cô ta đi giết Chu Cửu Chân cũng chỉ là vì ta đấy thôi. Ta kể cho cô ta nghe bị Chu Cửu Chân lừa dối, lại bị chó cô ta nuôi cắn khắp người, nhưng ta đâu có yêu cầu cô ta đi giết người. Những tưởng chỉ vì gương mặt biến thành xấu xí, chuyện gia đình biến đổi tang thương nên tâm tính quái dị, đâu ngờ động một tí đã ra tay giết người".Vệ Bích và Võ Thanh Anh hai bên tả hữu, dùng kiếm xông vào giáp công, cô gái kia lượn trái lách phải, chỉ cố gắng tránh né chưởng lực hùng hậu của Võ Liệt, đột nhiên uốn chiếc lưng ong một cái, chuyển tới bên cạnh Võ Thanh Anh, nghe bốp một cái, đã giáng cho cô nàng một cái tát, tay trái vươn ra, cướp ngay thanh trường kiếm trong tay địch thủ. Võ Liệt và Vệ Bích kinh hãi, cùng xông lại cứu. Cô gái kia trường kiếm rung động, quát lên:- Trúng.Đã vạch ngay trên mặt Võ Thanh Anh một đường. Võ Thanh Anh kinh hoảng kêu toáng lên, ngã ngửa về sau. Thực ra cô ta chỉ bị thương rất nhẹ, nhưng vì yêu quý dung mạo, chỉ thấy mặt đau nhói nên trong lòng đã sợ hết hồn. Võ Liệt giơ chưởng trái lên nhấn vào cô gái, cô gái nghiêng người qua, nghe leng keng một tiếng, trường kiếm trong tay đã chạm với kiếm của Vệ Bích. Ngay lúc đó, ngón tay trỏ bàn tay phải của Võ Liệt rung động, điểm trúng ngay huyệt Phục Thố và huyệt Phong Thị ở bên cạnh đùi. Cô gái hự lên một tiếng nhỏ, chân đứng không vững, quỵ ngay xuống trên mình Trương Vô Kỵ, chỉ thấy cả người nóng hổi, một chút hơi sức cũng không còn, muốn giơ một ngón tay cũng xem bằng nặng cả nghìn cân.Võ Thanh Anh cầm trường kiếm lên, hậm hực nói:- Xú a đầu, ta chẳng cho ngươi chết một cách yên lành, mà sẽ chặt hai chân hai tay ngươi bỏ đây cho sài lang đói ra ăn thịt.Nói xong vung kiếm nhắm cánh tay phải cô thôn nữ chém xuống. Võ Liệt nói:- Khoan đã.Giơ tay chặn cổ tay con gái lại, đẩy nhát kiếm ra ngoài, nói với cô gái:- Ngươi chịu nói ai là người xúi biểu ngươi, ta sẽ cho ngươi chết một cách nhanh chóng. Nếu không thì ha ha, ta nghĩ ngươi đứt cả tứ chi, trên mặt tuyết lăn lộn, không thích thú gì đâu.Cô thôn nữ mỉm cười nói:- Nếu các ngươi nhất định bắt ta nói, thì ta cũng không dấu diếm gì được nữa. Chu Cửu Chân cô nương muốn lấy một người kia, nhưng có một cô gái đẹp đẽ khác cũng muốn lấy gã đó, cô gái đẹp đó mới cho ta năm trăm lượng bạc, bảo ta đi giết Chu Cửu Chân. Việc này ta vẫn giữ cực kỳ bí mật…Nàng chưa nói hết câu, Võ Thanh Anh đã giận đến mặt tái mét, cổ tay phóng ra, đâm thẳng vào ngực cô gái. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_yCô gái trông mặt đặt tên, đã đoán được phần nào cái liên hệ giữa ba người Võ Thanh Anh, Vệ Bích và Chu Cửu Chân. Nàng muốn khích cho Võ Thanh Anh nổi giận, chính vì muốn mượn tay cô ta đâm mình một kiếm chết ngay, chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh lóe lên, trường kiếm đã đâm đến ngực rồi.Ngay lúc đó, một vật vô thanh vô tức bay vụt tới, đụng ngay vào thanh kiếm, chỉ nghe cạch một tiếng nhỏ, trường kiếm đã bay vụt đi, qua đến mươi trượng mới rơi xuống đất. Trong đêm tối không ai nhìn rõ thanh kiếm của Võ Thanh Anh tuột khỏi tay thế nào, nhưng với kình đạo bay như thế, nếu bảo nàng ta tự tay dùng sức ném ra, cũng không thể nào xa đến thế được, hiển nhiên cô thôn nữ đã có cường viện đâu đây.Sáu người cùng kinh hãi lùi lại mấy bước, quay đầu xem xét chung quanh. Cả bốn phía đều quang đãng, không có đá tảng hay cây cối gì có thể ẩn náu, cũng không thấy một bóng người nào, khiến cả sáu người đều ngơ ngẩn, kinh nghi bất định. Võ Liệt hạ giọng hỏi nhỏ:- Thanh nhi, con sao vậy?Võ Thanh Anh đáp:- Hình như một loại ám khí nào thật lợi hại, bắn văng kiếm của con đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]