Ba con chó nghe thấy tiếng người, chạy vọt tới đánh hơi thấy Trương Vô Kỵ không phải người quen, đứng lại sủa lên mấy tiếng rồi xông vào cắn. Trương Vô Kỵ thò tay ra, búng cho mỗi con một cái vào đầu, ba con chó liền lăn ra chết ngay lập tức. Y không ngờ một cái búng nhè nhẹ lại có thể giết được ba con chó, không khỏi thầm kinh hãi uy lực của Cửu Dương thần công.Y nghe thấy người kia rên rỉ hết sức yếu ớt, liền hỏi:- Này vị đại ca kia, huynh bị ác khuyển cắn có đau lắm không?Người kia đáp:- Tôi… tôi… chắc không xong… tôi… tôi…Trương Vô Kỵ nói:- Hai chân tôi bị gãy không thể nào đi được. Xin huynh cố gắng bò lại đây, tôi xem vết thương huynh ra sao.Người kia đáp:- Vâng… vâng…Y thở hổn hển cố hết sứt lết đến, lết một đoạn lại nghỉ một lát, nhưng khi đến còn cách Trương Vô Kỵ chừng một trượng thì kêu "A" lên một tiếng, nằm phục xuống bất động. Hai người còn cách nhau quá xa, một người không qua được, người kia cũng lại nằm yên, Trương Vô Kỵ hỏi:- Đại ca, huynh bị thương ở chỗ nào?Người kia đáp:- Tôi… ở ngực, ở bụng… bị chó cắn… lòi ruột ra.Trương Vô Kỵ kinh hoảng, biết rằng nếu vỡ bụng, ruột đã lòi ra thì không sao sống được, hỏi thêm:- Vì cớ gì mà bầy ác khuyển này đuổi theo huynh thế?Người nọ đáp:- Tôi… ban đêm đi săn heo rừng, để… để khỏi phá rẫy, gặp đại tiểu thư nhà họ Chu… nói chuyện với một công tử dưới gốc cây, dại dột đến gần xem ai… tôi… ối chao…Y kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-do-long-ky/1366239/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.