Từ sau cuộc nói chuyện này, Tạ Tốn không đề cập gì đến việc đó nữa, nhưng càng thúc ép Vô Kỵ luyện công, trở nên nghiêm nhặt dị thường. Vô Kỵ lúc này bất quá mới chín tuổi đầu, tuy thông minh, nhưng trong một thời gian ngắn làm sao lãnh hội được võ công trên đời hiếm có của Tạ Tốn được? Tạ Tốn lại dạy cho nó cách chuyển hoán huyệt đạo, giải trừ các huyệt đạo bị đóng, là công phu rất cao thâm trong võ học. Vô Kỵ đến huyệt đạo còn chưa nhận ra được, lại không có căn cơ nội công, sao học cho nổi? Tạ Tốn vừa đánh vừa la mắng, không cho thằng bé được nghỉ ngơi giây phút nào.Ân Tố Tố thấy trên người con chỗ thì xanh, chỗ thì tím, thương thằng bé vô hạn, nói với Tạ Tốn:- Đại ca, thần công của đại ca cái thế, trong vòng vài ba năm, làm sao Vô Kỵ luyện thành cho được? Trên hoang đảo này thời giờ vô hạn, sao đại ca không từ từ dạy cho cháu?Tạ Tốn nói:- Hừ, từng chiêu từng thức một mà luyện thì biết bao giờ cho kịp? Ta chỉ cần nó nhớ, sao nhớ kỹ được trong đầu là đủ.Ân Tố Tố không hiểu nguyên do, nhưng biết vị đại ca này hành sự khác người, mọi sự tùy mình mà làm. Thế nhưng khi thấy trên mình thằng bé lằn ngang lằn dọc, chỉ còn nước ôm con vỗ về một hồi. Thế nhưng Vô Kỵ hiểu rõ nguyên do, nói:- Mẹ ơi, nghĩa phụ muốn con giỏi, càng đánh nhiều thì càng nhớ kỹ đó.Cứ như thế độ già nửa năm. Một buổi sáng sớm, Tạ Tốn bỗng nói:- Ngũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-do-long-ky/1366185/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.