Du Đại Nham mừng đáp:- Chính thế, phiền bác chèo đò giúp cho.Người thuyền chài nói:- Xin mời ông xuống thuyền.Du Đại Nham tung mình nhảy lên, đầu thuyền chìm hẳn xuống. Người lái đó kinh sợ, nói:- Ông mang gì mà nặng thế?Du Đại Nham cười:- Có gì đâu, tại thân thể tôi hơi nặng, khai thuyền đi thôi.Chiếc thuyền dựng buồm lên, thuận nước, thuận gió, đi chéo thật nhanh về hướng đông bắc để qua sông. Được độ hơn một dặm, nghe xa xa có tiếng sấm ầm ầm vang đến, Du Đại Nham nói:- Bác lái đò ơi, xem chừng mưa lớn đến nơi chăng?Người lái đó cười:- Đấy là thủy triều ban đêm ở sông Tiền Đường, cứ theo nước triều mà đi, chỉ chớp mắt thôi là đến bên kia bờ, nhanh lắm.Du Đại Nham nhìn về hướng đông, thấy ở chân trời một làn nước trắng xóa ùn ùn kéo tới. Tiếng thủy triều mỗi lúc một thêm vang, chẳng khác gì tiếng quân reo ngựa hí. Sóng sông đổ ào, từ xa một bức tường nước xô tới. Chàng nghĩ thầm: "Trời đất sao có cảnh hùng tráng đến thế này, hôm nay mình thật là mở mắt, cũng bõ cho những cay đắng phải trải qua".Chàng còn đang say sưa ngắm cảnh, bỗng thấy một chiếc thuyền dương buồm chạy đến, trên buồm trắng vẽ một con chim ưng lớn màu đen, hai cánh giang ra, tưởng như đang muốn chồm tới vồ mồi. Du Đại Nham nghĩ ngay đến Thiên Ưng giáo nên vội chuẩn bị đề phòng. Đột nhiên, gã lái đò nhảy phắt lên, rơi ùm xuống nước, không còn thấy tung tích y đâu nữa. Chiếc thuyền nhỏ không ai chèo chống, sóng vừa đánh tới đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-do-long-ky/1366157/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.