Chương trước
Chương sau
Ta đem đầu gối lêntrên bàn đá, cảm giác mát xuyên thấu qua làn da đến tận đáy lòng, tarùng mình một cái, cũng không nguyện nhắc đầu lên.
Ta chưa bao giờ là một người tự đòi phiền não, vì sao hôm nay, nhưng lại như vậy cảm thấy nóng nảy bất an?
"Coi chừng bị lạnh" là Mạc Thanh Cốc, hắn đang cởi xuống áo ngoài của mình, chuẩn bị choàng lên người của ta.
Ta cả kinh lập tức nhảy ra sau vài bước, ý thức được chính mình hành viquá khích, lúng túng đứng ở đó đi cũng không được ở lại cũng không xong. Mạc Thanh Cốc lặng yên thu hồi áo khoát, thật sâu nhìn ta liếc mắt mộtcái, xoay người bước đi.
"Đợi chút" ta đột nhiên ra tiếng, ngay cả mình giật nảy mình.
Mạc Thanh Cốc xoay người, nhìn ta , ánh mắt nhìn ta không hiểu.
"Ân. . . . . . Ngồi một chút đi." Sau khi nói xong, ta hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, ngồi cái gì mà ngồi, hiện tại khá tốt, hai người mắt totrừng đôi mắt nhỏ, ăn không khí a.
"Ha ha" ta cố gắng nở ra một tiếng cười, kiên trì mở miệng, "Hôm nay thực xin lỗi a, ta. . . . . ."
"Không, nên thực xin lỗi là ta, ta nên sớm một chút nói cho ngươi biết, ta. . . . . ." Hắn vội vàng đánh gãy lời ta.
Như thế nào lại khách khí như vậy, làm ta cảm thấy không được tự nhiên chút nào, "Chúng ta cũng đừng xin lỗi lẫn nhau nữa, vẫn là bằng hữu có phảihay không?" 6 năm cảm tình, ta không nghĩ cứ như vậy đánh mất.
Mạc Thanh Cốc ánh mắt tối sầm, cười nói, "Đương nhiên" .
Nhìn hắn cười có chút miễn cưỡng, nhưng ta không muốn hỏi nhiều. Kỳ thật ta dù thế nào không đi thừa nhận cũng biết, không giống với lúc trước,chúng ta rốt cuộc quay về cũng sẽ không như trước kia nữa. Gương đã vỡđù có muốn khép lại thủy chung vẫn lưu lại dấu vết. Ta nghĩ có lẽ tathật sự vẫn là quá mức cưỡng cầu .
"Sao ngươi lại tới đây?" Đang nghĩ tới, liền nghe được một thanh âm.
Là Trương Vô Kỵ, chúng ta trao đổi ánh mắt, đang chuẩn bị đứng dậy, lạinghe một giọng nữ tuổi còn trẻ , "Như thế nào? Muốn đuổi ta đi sao?"Không phải Chu Chỉ Nhược, như vậy, chẳng lẽ là Triệu Mẫn? tính nhiềuchuyện của ta lại nổi lên, đang định nghe lén. Nhìn Mạc Thanh Cốc tựahồ nhận ra âm thanh, ta quên mất chuyện xấu hổ lúc trước một phen túmlấy tay hắn . Thân thể hắn cứng ngắc , cuối cùng ở bị ta lôi kéo được,chúng ta hai người liền trốn sau bụi hoa.
"Ngươi còn nhớ từng hứa với ta sẽ làm cho ta ba chuyện không?" Bọn họ dừng bước, chỉ nghe thanh âm, nhìn không thấy bóng người.
"Nhớ rõ" Trương Vô Kỵ dừng lại nửa ngày, mới đáp.
"Hảo, ta bây giờ nói nguyện vọng thứ hai, ngươi rời đi Chu Chỉ Nhược, không cần cùng nàng thành thân."
"Thực xin lỗi, ta. . . . . . Ta. . . . . ." Trương Vô Kỵ khó xử nói.
"Ngươi luyến tiếc sao?" Giọng nữ lạnh nhạt nói.
"Mẫn Mẫn" Trương Vô Kỵ thanh âm của nghe tới rất thống khổ.
"Ngươi còn đang hoài nghi ta sao? Ngươi còn nhận định là ta giết Châu nhi,đoạt đi Ỷ Thiên Kiếm Đồ Long đao sao?" Triệu Mẫn nói đến đó thì nghe cóchút nghẹn ngào, "Ngươi có biết không, vì ngươi mà ta bị gia tộc của tađuổi giết; ngươi có biết không , mấy ngày nay ta trôi qua là như thếnào”. Càng nói càng kích động.
"Mẫn Mẫn" Trương Vô Kỵ đau lòng không thôi, "Ta không có hoài nghi quá ngươi"
"Thật sự?"
"Thật sự"
"Hảo, vậy ngươi giết Chu Chỉ Nhược đi."
"Không được" Trương Vô Kỵ vội vàng phản đối.
"Vậy ngươi bây giờ hãy cùng ta đi, rời xaChu Chỉ Nhược." Triệu Mẫn lui mà cầu tiếp theo.
"Không được, ta sao có thể cứ như vậy bỏ lại Chỉ Nhược."
"Ngươi vẫn không nỡ bỏ nàng" Triệu Mẫn cả giận nói.
"Mẫn Mẫn, ngươi đừng vô lý náo loạn nữa có được không, ta quên không được ngươi, cũng đồng dạng không bỏ được Chỉ Nhược "
Hai người trầm mặc một lát, "Vậy ngươi nói, ngươi là yêu ta nhiều hơn, hay là thích Chu Chỉ Nhược nhiều hơn." Triệu Mẫn lại hỏi.
Qua nửa ngày, cũng không thấy Trương Vô Kỵ ra tiếng, ta nghĩ hiệntại Trương Vô Kỵ, khẳng định ngay cả chính hắn cũng không biết. Chỉnhtrong quyển sách, tình cảm của hắn lúc nào cũng bị vây trong trạng tháibị động.
"Vô Kỵ" ông trời tựa hồ cảm thấy tuồng vui này còn không đã nghiền, lại kéo tới một vị.
"Chỉ Nhược, làm sao ngươi lại ra đây" Trương Vô Kỵ thanh âm vừa nói, chợt nghe Triệu Mẫn hừ lạnh một tiếng.
"Triệu cô nương, là tới tham gia chúng ta hôn lễ sao?" Chu Chỉ Nhược lập tức chổ thần kinh mẫn cảm nhất của Triệu Mẫn.
"Ngươi! Hừ, ngươi đừng vội đắc ý." Triệu Mẫn hung tợn uy hiếp.
"Mẫn Mẫn, làm sao ngươi có thể như vậy đối với Chỉ Nhược, nàng còn đang bị bệnh a." Trương Vô Kỵ có chút mất hứng.
"Bệnh ? Ha, thật đúng là giả dạng thật giỏi." Nghĩ đến đây Triệu Mẫn nhấtthời là giận điên lên, bằng không thông minh quỷ quyệt như nàng, sẽkhông thốc ra những lời kém như vậy. Ngay cả ta cũng biết những lời nàychỉ làm cho tác dụng bị dội ngược trở lại
"Mẫn Mẫn! Ngươi hơi quá đáng" Trương Vô Kỵ quát khẽ.
"Hảo, ta quá đáng phải không, ta đây rời đi tốt lắm."
"Mẫn Mẫn" Trương Vô Kỵ vội la lên.
"A" Chu Chỉ Nhược kinh hô.
"Chỉ Nhược, ngươi làm sao vậy?" Trương Vô Kỵ thanh âm của thực lo lắng.
"Không có việc gì, không cẩn thận sẩy chân ." Chu Chỉ Nhược yếu ớt nói.
"Hừ, hảo một đôi cẩu nam nữ" Triệu Mẫn mắng, "Chu Chỉ Nhược, đừng caohứng quá sớm, cẩn thận đến lúc nào đó bị mất hết mặt mủi a”nói xong,một trận gió thổi qua, nghĩ đến nàng là đi rồi.
"Vô Kỵ, chúng ta trở về đi" Chu Chỉ Nhược ôn nhu nói.
"Ân" qua hơn nữa ngày, mới nghe được thanh âm của.Trương Vô Kỵ
********************
Hôn lễ mặc dù không phải hôn lễ của nhà quan , nhưng cũng tổ chức cực kỳ rườm rà .
Mãi cho đến buổi chiều, rốt cục hôn lễ cũng được tiếng hành. Ta xao xao đầu đã có chút mơ hồ , đứng ở một góc sáng sủa, lặng yên quan sát khán đài. Hôm nay, ta cố ý đi tới cùng Võ Đang chư hiệp, nhưng trải qua sự hôn sự kiện ngày hôm nay, ta cũng không biết sẽ đối mặt với họ như thế nào.
Một trận ồn ào vang lên, tân nương được dẫn vào.
Y phục đỏ thẩm lóa mất, bọn họ cùng cằm dãy vải hoa màu đỏ bước từng bước nhỏ tiến vào. Chu Chỉ Nhược đang khăn đắp hỉ nhìn không rõ biểu tình,nhưng theo hơi thở phát ra quanh thân nàng, có thể cảm giác được hạnhphúc của nàng. Trương Vô Kỵ ánh mắt tỏa sáng, có thể thấy được đây làmột hôn lễ phi thường hạnh phúc.
Nhìn chung quanh một chút, từ Võ Đang đến Minh giáo, mỗi người trên mặt đều tràn đầy ý cười. Thườngthường có vài người ghé tai nhau thì thầm vài câu, nhìn hai ngườivới ánh mắt, ôn nhu , tràn đầy vui mừng, chúc phúc.
Nghĩ đến sắp xảy ra biến cố, ta rất là không đành lòng, thậm chí muốn né tránh.
"Nhất bái thiên địa" này một thanh âm vang lên, càng làm cho ta cảm thấy khẩn trương lo lắng.
"Chậm đã" vẫn là phải tới, ta hít sâu một ngụm khí, hướng chổ phát ra thanh âm mà nhìn.
Triệu Mẫn một thân nam trang bằng vải thô nhưng vẫn không dấu được bộ dánh xinh đẹp, ánh mắt toát lên vẻ bi thương.
Đại sảnh, như bị một qur bom dội vào,lập tức ồn ào dị thường. Có kinh ngạc, có may mắn khi người gặp họa, có nghiền ngẫm, cũng có xem cuộc vui.
Trương Vô Kỵ vội vã nghênh đón, sau một hồi dằn co, cũng không biết Triệu Mẫnbám vào tai Trương Vô Kỵ nói gì đó, Trương Vô Kỵ sắc mặt đại biến, mộtphen kéo Triệu Mẫn, nâng bước liền hướng bên ngoài phòng đi đến.
Nghe được trong phòng một trận hút khí, đều đều hướng Chu Chỉ Nhược nhìnlại. Chu Chỉ Nhược nắm chặt hai tay, toàn thân cô đơn run run từng đợt.
"Vô Kỵ" Tống Viễn Kiều hét lớn, gọi lại Trương Vô Kỵ. đang bước nhanh đi ra ngoài Trương Vô Kỵ trở lại, nhìn chung quanh, hướng Võ Đang chư hiệpcúi mình vái chào, "Thái sư phó, các vị sư thúc, xin thứ cho Vô Kỵ bấthiếu" dừng một chút, đối với Chu Chỉ Nhược cũng cúi mình vái chào, "ChỉNhược, thực xin lỗi" nói xong kéo Triệu Mẫn, sẽ rời đi.
"Trương Vô Kỵ" Chu Chỉ Nhược một tay lấy hỉ khăn trên đầu xé xuống.
"Chỉ Nhược, thực xin lỗi, ta hôm nay phải rời đi, trở về, ta sẽ cùng ngươi giải thích." Trương Vô Kỵ vội la lên.
"Ngươi nhất định phải đi sao" Chu Chỉ Nhược cầm lấy hỉ khăn trong tay đang phát run.
"Thực xin lỗi" Trương Vô Kỵ bỏ lại một câu như vậy, kéo Triệu Mẫn vội vàng đi ra cửa.
"Hảo, tốt lắm" Chu Chỉ Nhược một chút đem hỉ khăn phá tan thành từng mảnh,đột nhiên phi thân, rất nhanh hướng Triệu Mẫn đánh tới. Bởi vì phátsinh quá đột nhiên, Triệu Mẫn không né tránh kịp nữa đã đã trúng mộtchưởng, mà Chu Chỉ Nhược cũng bị Trương Vô Kỵ một chưởng đánh trúngngực. Chu Chỉ Nhược phun ra một ngụm máu tươi, vỗ về ngực, nhìn TrươngVô Kỵ ôm Triệu Mẫn phi thân rời đi, ngửa mặt lên trời cười to, tiếngcười kia nếu nữa đêm nghe được giống như nghe tiếng quỷ kêu đáng sợ nhưnhau. Chu Chỉ Nhược ánh mắt quét ở bên trong đại sảnh một vòng, lạnhnhạt nói, "Hôm nay các vị đại hiệp làm chứng, ta, Chu Chỉ Nhược, khôngbáo nổi nhục hôm nay, thề không làm người!" Nói xong, bóng dáng đỏ rựclóe lên giữa không trung liền biến mất.
Thảm đỏ còn tại đây, một trận oanh động giang hồ này hôn lễ cũng đã biến thành một truyện cười.
Không ai dám đem Minh giáo, Võ Đang ở trước mặt châm chọc, nhưng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ngấm ngầm hại người ám phúng vẫn là không ít .
Vào ban đêm ta hướng Võ Đang chư hiệp vái chào từ biệt, Trương Chân Nhâncũng không có nói cái gì, chính là kêu Mạc Thanh Cốc hộ tống ta đi,không cho phếp ta chối từ.
Dọc theo đường đi, tương đối trầm mặc, ta không biết nên như thế nào đánh vỡ cục diện bế tắc, cứ nhớ đêm đóhắn đã đáp ứng chúng ta vẫn là bằng hữu, nhưng. Đối với ta chiếu cố vẫnlà cùng trước kia giống nhau, cẩn thận, chu đáo. Hết thảy cùng trước kia tựa hồ không có khác biệt, lại hoàn toàn bất đồng.không có hơi thở than nhiên hành động mập mờ, thay vào đó là xấu hổ, bất an.
Thời gian trôi qua rất chậm, rốt cục đi được tám ngày trời chúng ta đã đến dướichân núi Nga Mi. Ta cự tuyệt hảo ý của hắn, một người lên núi , hắn vàilần muốn nói lại thôi, rốt cục xoay người rời đi.
Một khắc này,ta khổ sở muốn khóc, ta biết mình vừa mất đi cái gì, chỉ vì của ta tùyhứng. Nhưng ta nghĩ, nếu ông trời để cho ta thử lại một lần nữa, ta cũng như vậy vẫn như cũ sẽ chọn từ hôn.
Phải chi ta may mắn, khôngphải lãnh mệnh này! Chỉ có thể nói chúng ta vô duyên. Nhớ rõ đồng họctừng nói qua, bằng hữu tại sao "Bằng " là hai cái "Nguyệt" , một ngườidù cố gắng thế nào, cũng là uổng công. Huống chi, ta căn bản không phảingười của thế giới này, có lẽ một ngày nào đó sẽ cùng lúc đến giốngnhau, ngày hôm sau mở mắt ra, lại đi trở về. Nếu như vậy, còn có cái gìmuốn cầu đây. Ta không phải vẫn tôn trọng tùy duyên sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ủng hộ của các ngươi là động lực, cố gắng ủng hộ nhiều hơn nha. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.