Kỳ thật ta cũng khôngmuốn đi Võ Đang cho lắm vì trong ấn tượng của ta, Mọi người của Võ Đanglà một đám nghiêm túc cũ kỹ. Không tính việc suy nghĩ của ta có đôi chút kinh hãi thế tục đi, nhưng trải qua thời gian dài, lười nhác tùy ý đãtrở thành thói quen thật đáng ngại a.
Ta nghĩ nói, ta không đi, lại như thế nào cũng không nói ra được. Theo thời gian trôi qua, Võ Đang càng ngày càng gần .
…
Ta nhàm chán dùng đũa xới xới cơm, đây điều là đồ ăn sao, khó ăn đến chết.
"Làm sao vậy? Ngươi không phải mới vừa nói đói bụng sao, như thế nào không ăn?"
"Khó ăn đến chết" ta cau mày, không vui đem chiếc đũa bỏ trên bàn, "Không ăn ."
Mạc Thanh Cốc lấy một đôi đũa mới nhét vào tay ta, ôn nhu nói, "Không ănlàm sao được, ráng ăn một chút đi" Ta cằm đôi đũa lên, nhìn trái xemphải ngắm ngắm, như thế nào cũng không thể gắp xuống. Một đôi đũa gắpchút đồ ăn, phóng tới ta trong bát, ta thấy hình dáng món ăn lập tứcnhăn mặt. Ai oán nhìn về phía Mạc Thanh Cốc đang gắp rau cho ta , "Cóthể, có thể" , thấy hắn không có ngừng gắp đò ăn , ta lập tức cầm tayhắn, "Ha ha, ta tự mình ăn được."
Mạc Thanh Cốc mặt rất nhanh lại đỏ, cuống quít đưa tay rút về, ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn chung quanh. Đột nhiên, hắn ‘tát’ một tiếng đem chiếc đũa đặt trên bàn, ta buồn bựcngẩng đầu, chẳng lẽ hắn cũng phát hiện đồ ăn khó ăn rồi?
Ta còn không kịp phản ứng, Mạc Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-chi-lam-cuu/175056/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.