Rời khỏi sự tranhgiành phân chia của võ lâm, trong khoảng thời gian này, ta dần dần quênmất chính mình đang ở đâu. Sư phó nói, bảo ta hảo hảo sống sót, ta thựclàm hết phận sự tuân thủ những lời này.
Mạc Thanh Cốc vẫn đi cùngta, giúp đỡ ta vượt qua bao ngày gian nan. Ta nghĩ đối với hắn nói tiếng cảm tạ, lại thủy chung không ra không mở miệng được, ta chỉ có thể đemphần cảm kích này để ở trong lòng.
Có lẽ ta vốn là một người Vô Tâm , không quá bao lâu ta liền lại khôi phục như trước kia. Rất nhiều đêm ta nhìn lên bầu trời đầy sao tự hỏi, ta đã bao lâu không nhớ tới cha mẹ ởhiện đại rồi, cả sư phó rời đi không bao lâu ta cũng tưởng quên. Takhông biết mình là không dám suy nghĩ, hay là căn bản ta vô tâm vô tình, dù sao ta mỗi lần vừa nghĩ đến cái này thì bản năng đình chỉ rồi, đầuóc tự động chết máy, không hề tìm tòi nghiên cứu được gì nữa.
"Tam ca của ngươi khỏe nhiều chưa?" Trước đó vài ngày, Mạc Thanh Cốc nói vớita tình huống tam ca Du Đại Nham của hắn, ta đối với xương cốt cũng cónghiên cứu qua liền làm cho hắn một ít thuốc để hắn mang về cho tam cacủa hắn. Này là phương thuốc của Hoàng Dược Sư lưu lại , trừ bỏ có lợixương cốt, còn có thể làm cho thân thể cường tráng, điều phối thể xác và tinh thần.
"Uh, tốt hơn nhiều, Tam ca nói, để cho ta thay hắn cám ơn ngươi." Mạc Thanh Cốc có chút cảm kích nhìn ta .
"Không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-chi-lam-cuu/175053/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.