Thừa dịp bóng đêm, Chu Chỉ Nhược đưa đi đám người Lỗ trưởng lão. Thay đổi thân y phục dạhành, lôi kéo ta cùng thanh niên mang mặt nạ đồng kia ra đi. Đi vào mộtgian nhà dân, Chu Chỉ Nhược ôm ta nhảy vào, để ta ngồi vũng vàng trênmột cây táo. Cách cây táo ta không xa, là một gian phòng ở đơn so mộcmạc. Ta thật sự không hiểu, Chu Chỉ Nhược rốt cuộc muốn làm gì.
Lúcta còn đang suy nghĩ miên man, nghe được phía dưới tựa hồ có động tĩnh,ta liền đẩy một mảnh lá che trước mặt ta ra, nhìn xuống. Xa xa đang cóba người đi tới, một trung niên nam tử người thấp bé, dáng người hơi cóchút mập và một phụ nhân thôn dã, trên tay nữ nhân đang ôm một đứa nhỏchừng năm tuổi. Bọn họ đi thực vội, thần sắc kích động, ta nghi ngờhướng Chu Chỉ Nhược nhìn lại, động tác biểu tình của nàng, cùng lúctrước không có một chút ít biến hóa.
Đột nhiên hán tử kia bùm một chút té trên mặt đất, nữ nhân sợ tới mức thất kinh, ôm thật chặt đứanhỏ. Điều kỳ quáicó một bóng đen chạy tới, một cước liền đập nát lưngcủa người trung niên kia, hung ác nói, "Muốn chạy, hừ!" Nặng nề mà đạpxuống đi, hán tử kia phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Nữ nhân vộinhào đầu về phía trước, "Đại gia, van cầu ngài, van cầu ngài. . . . . ." Nữ nhân liên tiếp dập đầu, dưới mặt trăng, ta nhìn thấy cái trán củanàng có một dòng máu chảy xuống. Bóng đen kia cười lạnh một tiếng, mộtcước đem nữ nhân đá bay, nữ nhân ở trên mặt đất lăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-chi-lam-cuu/1608772/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.