Nhạc Thính Tùng ngồi ở trước bàn.
Đây không phải cái bàn dùng để trói Triệu Thất.
Trên bàn xếp đầy rượu ngon món ngon, đều là những thứ bình sinh y ít thấy, tản ra mùi thơm làm người thèm nhỏ dãi. Thế nhưng ánh mắt của y, vẫn liếc về một bên.
Triệu Vũ Thành ngồi đối diện với y, giơ lên một chén rượu: “Nô tài trong nhà không hiểu chuyện, đụng phải Nhạc thiếu hiệp, Triệu mỗ ở đây bồi lễ.”
“Ta không gánh nổi cái danh thiếu hiệp này, cứ gọi ta Thính Tùng là được.” Nói đến đây, y liền nói, “Ta… Ta cũng có phần sai, không nên không biết tốt xấu.” Nói tới chỗ này quả là không thể chê. Mọi chuyện y đều nhìn từ đầu tới đuôi, bởi vì ngồi ở vị trí tốt trong quán mì, thế nên không ai nhìn rõ ràng hơn y, bây giờ không có khả năng không biết phân phải trái.
Gặp phải chuyện bất bình, rút dao tương trợ, bênh vực lẽ phải, trừng ác hướng thiện. Rõ ràng mỗi bước đi đều đúng, tại sao lại biến thành tình huống trước mắt như thế này?
Y liền lén nhìn Triệu Thất.
Triệu Thất không hề có bộ dạng diễu võ dương oai như lần đầu gặp gỡ, cúi đầu quỳ trên mặt đất. Quần áo đã mặc đầy đủ trên người, vì đã từng thấy qua bộ dáng không mặc quần áo của hắn, Nhạc Thính Tùng hoàn toàn không có cách nào ngăn cản mình có ý nghĩ lột sạch hắn.
“Nếu như thế, kẻ ngốc ta già hơn vài tuổi, vậy thì mặt dày xưng với thiếu hiệp một câu hiền đệ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1921071/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.