Chuyện Triệu Thất bị người ta cưỡi như con ngựa rất nhanh liền truyền ra khắp Triệu phủ.
Hai ngày sau, Triệu Vũ Thành phải rời khỏi phủ làm việc, mấy thủ hạ từ sáng sớm liền quyên góp một bàn ăn cơm. Triệu Thất dù sao cũng là quản sự, theo lệ phải tiễn bọn họ, cũng lẫn lộn bên trong, thế nhưng thần sắc ủ rũ ủ rũ, phờ phạc mà ăn cơm. Người khác nói chuyện với hắn, hắn câu được câu không mà đáp lại, khi thì nhíu mày, giống như rất thiếu kiên nhẫn.
Ăn một chút, Triệu Cửu đột nhiên mở miệng nói: “Bây giờ ở trấn trên có truyền một chuyện cười, Thất ca, ngươi từng nghe qua chưa?”
Triệu Thất miễn cưỡng nói: “Lời ngươi nói không phải đã là chuyện cười rồi sao? Mỗi ngày cứ như con ruồi ong ong bên tai, ta tình nguyện chưa từng được nghe đấy.”
Triệu Cửu cười, tự mình nói: “Chuyện cười thế này. Đầu xuân này ở trấn Bắc có người làm lạc mấy con ngựa mẹ, tìm người coi bói tính toán, nói lạc ở trấn Nam. Thế nhưng người kia tìm nửa ngày, cũng tìm không được, liền quay lại đi tìm người kia tính sổ. Thầy tướng số kia thấy đối phương hung hăng hỏi tội, vội nói: ‘Thong thả đã, ở trấn Nam ngươi nhìn thấy cái gì?’ người kia nói: ‘Ta nhìn thấy lục lộ, thất bảo các, bát phương lâu…’ ” (Sáu con đường, bảy toà các, tám ngôi lầu.)
Triệu Lục vỗ tay: “Không cần nói, nhất định là ở thất bảo các.” Triệu Cửu cười ha ha gật đầu.
Mấy người còn lại sững sờ, lập tức cười vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1921056/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.