“Thất ca, Thất ca?” Triệu Thập nhỏ giọng kêu lên vài tiếng.
Triệu Thất mở to đôi mắt, thế nhưng thần sắc lại như đang nằm mơ, động tác chớp mắt cũng vô cùng chậm chạp, giống như không phản ứng kịp, kéo dài âm điệu, chậm rãi nói: “… Hả?”
Xoa mồ hôi trên trán, Triệu Thập mặt không thay đổi lấy ra một bao thuốc bột khác, động tác thô bạo mà bóp miệng Triệu Thất, đem thuốc bột đổ hết vào miệng hắn, còn dùng ngón tay cái luồn vào khuấy lên, xác nhận thuốc bột toàn tan hết bên trong mới dừng lại.
Tuy rằng lão gia thoạt nhìn không để ý Triệu Thất chút nào, thường đem hắn giao cho thuộc hạ đùa bỡn. Thế nhưng Triệu Thập biết, nếu như mình dám đụng vào Triệu Thất khi chưa được phép, cái mạng này sợ là giữ không nổi.
Bất quá, chỉ cần còn trong phạm vi khống chế được, chỉ hỏi mấy vấn đề, lão gia cũng sẽ không tính toán.
Gói thuốc bột này chính tay Triệu Thập điều chế, cũng là bí cung duy nhất của Triệu gia. Một phần hoà vào trong nước, để thấm vào da, một phần khác nuốt vào, như thể liền điều khiển được ý thức của người khác, để cho họ hỏi gì đáp nấy, sau khi tỉnh lại sẽ quên tất cả những gì vừa xảy ra, chỉ coi như mình đang chợp mắt trong chốc lát.
Suy nghĩ một chút, Triệu Thập quyết định hỏi mấy vấn đề đơn giản: “Thất ca, ngươi biết ta là ai không?”
“Biết, ngươi là Triệu Thập mà.” Ngữ khí của Triệu Thất giống hệt bình thường, “Nhãi con ẻo lả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1921054/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.