Chờ Tiểu Mông vui vẻ ăn xong kẹo hồ lô, Nhạc Thính Tùng nói: “Phải nói trước, nhớ kỹ. Khoảng thời gian này ta ở lại trấn Nam Thủy, nếu có tin tức gì, trực tiếp dùng trạm canh gác thông linh gọi ta là được.”
“Sư thúc tổ, người còn có chuyện gì nha, không cùng con về sao!” Tiểu Mông trừng mắt nhìn.
“Ta…” Nhạc Thính Tùng nhất thời nghẹn lời, lại nhìn Triệu Thất, “Lúc trước ta mang sách của sư phụ để ở chỗ hắn, giờ phải đi lấy về.”
Triệu Thất vừa nghe thấy thế nhất thời thấy xoắn xuýt. Quyển sách Nhạc Thính Tùng để lại sớm đã bị hắn vẽ lung ta lung tung. Hắn vừa hy vọng Nhạc Thính Tùng nhìn thấy sẽ tức giận nổi trận lôi đình, nhưng lại không muốn bị y trừng phạt, loại cảm giác lo được lo mất này thực sự khó có thể nói ra.
—— không thể không nói, Triệu Thất đối với cái nghề tìm chết này có một chấp niệm khó phai, có khi chấp niệm còn cao hơn một bậc so với Nhạc Thính Tùng chấp niệm với võ học.
Dọc đường đi Triệu Thất xoắn xuýt khó nhịn không nói gì, Nhạc Thính Tùng rất nhanh liền được hắn dẫn về Triệu phủ.
Tiến vào tiểu viện, Nhạc Thính Tùng cũng không vội vào phòng, cũng không mở miệng bảo Triệu Thất đi lấy sách, chỉ cùng Triệu Thất mặt đối mặt đứng trong sân, tỉ mỉ quan sát hắn một lúc lâu.
Triệu Thất bị nhìn đến khó chịu, tức giận hỏi: “Không phải muốn lấy sách sao? Nhìn ta làm gì?”
“Sách vẫn để ở chỗ ngươi.” Gãi đầu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1921049/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.