“Thất ca, người đi rồi, ngươi đừng nhìn nữa.”
Triệu Thất thu hồi ánh mắt: “Ai nói ta nhìn y, ta chỉ cảm thấy hôm nay sao rất dễ nhìn.”
Triệu Thập nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, ầm một tiếng đóng cửa lại, bước chậm tới trước người Triệu Thất, ngồi xổm xuống. Liếc mắt nhìn thân thể hắn: “Thất ca, ngươi thật không sợ lão gia trở về…”
“Moẹ, nếu lão gia có thể động đến y thì đã giết y ngay từ lúc y làm ta rồi.” Triệu Thất mạn bất kinh tâm nói, “Các ngươi không kiêng kỵ sư môn của y mà là kiêng kỵ võ công của y, còn có khả năng kiêng kỵ gốc gác của y, cho nên mới không dám động đến y.”
Triệu Thập cười một tiếng: “Thất ca, ngươi nói không sai, người này quả thật có đặc thù. Chỉ cần thấy mầm ngươi liền biết cây có bản lĩnh, thực sự làm tiểu đệ bội phục.”
“Thứ các ngươi thao là cái mông của ta chứ không phải đầu óc của ta, người có đầu óc đều có thể thấy được, tại sao lại nói như thế?” Triệu Thất cười lạnh một tiếng, “Thấy mầm biết cây, ồ. Ta thấy kẻ vô dụng không đủ lông cánh như ngươi lại dám tới, nhất định là lão gia gửi thư.”
“Thất ca cao minh.” Triệu Thập cung kính nói, “Hôm qua lão gia nhận được tin tức liền hồi âm. Hiện tại người trong phủ, chỉ có ta mới có thể tới hầu hạ được Thất ca.”
“Không sai, không thì ngươi cũng chẳng dám làm như thế đối với ta.” Triệu Thất lắc tay chân bị cố định.
Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1921015/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.