Hắn thấy mấy tôi tớ quen thuộc, đều là đám lúc trước đi cùng Triệu Vũ Thành, bọn họ mang không nhiều đồ lắm, người cũng ít hơn nhiều.
Đang do dự thì một bóng người quen thuộc và đáng ghét nhảy ra: “Thất ca, nửa tháng không gặp huynh có nhớ ta không?”
Triệu Thất liếc mắt nhìn Triệu Cửu, kéo dài âm điệu: “À… Nếu lâu hơn tí nữa, ta còn nghĩ là ngươi chết bên ngoài rồi, như thế có lẽ ta sẽ vui hơn.”
Triệu Cửu cười híp mắt ngắt mông hắn: “Thất ca, ta chỉ muốn chết trên người huynh thôi.”
Triệu Thất thấy động tác không tí nào kiêng kỵ của gã ta, trong lòng lộp bộp một cái: “Lão gia không về à?”
“Chuyện buôn bán ở kinh thành xảy ra chút vấn đề nên lão gia phải đi xử lý không về kịp.” Triệu Cửu bỡn cợt, “Nhưng lão gia sợ ban đêm Thất ca cô quạnh cho nên để ta và Ngũ ca trở về bồi ngươi.”
Triệu Thất nhìn gã, ánh mắt của gã hệt như con sói rất lâu rồi chưa ăn thịt.
“Thất ca, lần này ngươi gây hoạ rồi.” Trong mắt Triệu Cửu loé lên tia sáng kỳ dị, gã nhỏ giọng nói, “Chuyện ở Noãn Hương Các coi như bất đắc dĩ, có thể thông cảm được. Thế nhưng chuyện với Nhạc thiếu hiệp… Thất ca, mấy ngày này ngươi nên thắp nhang bái Phật đi, cầu chuyện ở kinh thành có thể kéo dài cho lão gia hạ hoả.”
“Hắn biết rồi?” Triệu Thất nhăn mày, từ từ nói, “Là nhãi con Triệu Thập nói?”
Triệu Cửu chua xót: “Thất ca, chuyện của ngươi với Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1921006/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.