“Không —— ”
Theo một tiếng hét tê tâm liệt phế, Triệu Thất nhào về phía miếng ngọc bội bay đi. Nhưng giữa một mảnh tăm tối chỉ nghe thấy tiếng nước ầm ầm, làm gì còn bóng dáng khối ngọc thạch kia?
“Ngươi!” Hắn quay đầu trừng Bạch Tuyết Kỳ, toàn thân phát run, một chữ cũng không nói ra được.
“Ồ, hoá ra người kia nói không sai, vật này còn có thể dùng.” Bạch Tuyết Kỳ thưởng thức dáng vẻ bi thương vừa rồi của Triệu Thất, mạn bất kinh tâm lấy ra một viên ngọc bội, quơ trước mắt hắn: “Này, tiểu biểu tử, nhìn kỹ. Đừng ở trước mặt ta tự cho là thông minh, nếu còn có lần sau ta sẽ ép nó thành phấn đổ hết xuống sông.”
—— kia đúng là miếng ngọc bội vừa bị ném xuống thác nước.
Nhìn thấy khuôn mặt không thể tin của Triệu Thất, Bạch Tuyết Kỳ cười sung sướng, chậm rãi nói: “Nghe, nếu nhược điểm của ngươi đã ở trong tay ta, ta bảo ngươi làm cái gì, ngươi phải ngoan ngoãn đi làm cái đó.
Cổ họng Triệu Thất đắng nghét.
Nhược điểm, lại là nhược điểm, ai cũng có nhược điểm của hắn, tùy tùy tiện tiện cũng có thể bắt bí hắn một phen. Hắn muốn đánh chết gia hoả trước mắt này, cầm ngọc bội rồi chạy trối chết, lẩn đi càng xa càng tốt. Thế nhưng hắn biết mình không làm nổi.
Cái gì hắn cũng không làm được. Năm đó hắn không cứu được cha, sau đó không cứu được Thẩm Lan Khanh, hiện tại càng không cứu được mình.
“Ngươi… muốn ta làm cái gì?” Triệu Thất cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920978/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.