Trong phòng giam âm u, Bạch Tuyết Kỳ chật vật dựa vào tường, tay chân đều bị xích sắt trói buộc. Nhìn thấy Triệu Thất đi vào, gã híp mắt, phát ra tiếng cười như đã liệu trước: “Quả nhiên ngươi đã đến.”
“Ít nói nhảm, có gì phun mẹ ra đi!” Triệu Thất nói, còn cố ý trừng mắt nhìn Bạch Tuyết Kỳ, tựa như thị uy: “Ta đã muốn đánh cho ngươi sợ tè ra quần từ lâu rồi, xem ra bây giờ chính là cơ hội.”
“Ngươi đã muốn tìm ta báo thù thì tại sao lại đứng xa như vậy?” Bạch Tuyết Kỳ nhẹ giọng,” Tên tình nhân kia của ngươi đánh gãy chân ta, hơn nữa còn dùng xích sắt đâm xuyên xương tỳ bà của ta. Ngươi tới đây, dù sao ta cũng chẳng qua được bên đó.”
Triệu Thất vốn đang dán chặt vào tường như lo Bạch Tuyết Kỳ sẽ xông tới đánh mình một trận, nghe thấy lời miêu tả đáng sợ như vậy, vẻ mặt hắn thay đổi mấy lần, thầm nghĩ quả nhiên gã này không thể đoán theo lẽ thường.
“Hừ, loại người như ngươi cần gì ta phải ra tay? Kẻ chủ mưu đứng sau lưng ngươi…” Hắn chăm chú quan sát vẻ mặt Bạch Tuyết Kỳ, “Có phải có lời muốn ngươi chuyển lại cho ta?”
Bạch Tuyết Kỳ nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười: “Hóa ra ngươi còn có chút đầu óc, không bị người đè đến ngốc. Nhưng mà lời ta muốn nói với ngươi lại không liên quan đến việc này —— ta mất trí nhớ, ngươi không nghe nói gì sao?”
“Ối chà, chuyện mất trí nhớ ấy hả, một ngày ta có thể mất trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920965/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.