“… Lúc ở trong cung, người thường lấy ra thưởng thức, hình như cực kỳ yêu thích…”
Nghe bọn thái giám nói chuyện cũ năm xưa, Nhạc Thính Tùng vốn đang buồn ngủ chợt giật mình: “Ngươi nói bên người Bạch Tuyết Kỳ luôn có một khối ngọc bội? Có phải là như ngọc chất, chạm trổ thô ráp. Một mặt vẽ người, mặt còn lại viết chữ?”
Cầm đầu thái giám Hữu Phúc gật đầu liên tục: “Vâng vâng vâng, Lam Vương điện hạ, ngài đã từng thấy qua sao?”
Không những thấy quá, còn làm mất rồi. Nhạc Thính Tùng lúng túng nghĩ.
Nếu đã như vậy, người chôn trong ngôi mộ kia chắc chắn là người mình đang tìm. Nhưng mà cứ như vậy, ngọc bội thất lạc, ngược lại là…
Hữu Phúc thấy y trầm ngâm không nói, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Ai ngờ, Nhạc Thính Tùng gãi đầu, tiếc nuối nói: “Kỳ thực, ta đã tìm tới phần mộ của hắn.”
“Phần mộ…”
Nhạc Thính Tùng thấy Hữu Phúc thất hồn lạc phách, cũng vì bọn họ chủ tớ tình thâm mà cảm động, dẫn bọn họ tới ngôi mộ mới của Bạch Tuyết Kỳ, còn kể lại rành rọt câu chuyện từ đầu đến cuối.
Hữu Phúc nghe xong, nhào vào trước mộ khóc qua một hồi, thỉnh cầu Nhạc Thính Tùng cho phép mình mang di vật của Bạch Tuyết Kỳ về trước. Nhạc Thính Tùng tự nhiên cầu còn không được, giúp đào mộ phần, lật quan tài. Làm xong cũng đã đến trưa, rốt cục tiễn được hai đại thần này lên đường.
Chờ bóng dáng hai người càng lúc càng xa, Nhạc Thính Tùng đứng một minhg bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920940/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.