Triệu Thất mò mẫm đi trong bóng tối. Hắn đã vòng qua hai đội gia đinh. Xa xa có ánh lửa mơ hồ lóe lên, vừa rồi còn thưa thớt, nhưng bây giờ càng lúc càng dày đặc.
“Bọn họ không chỉ tìm ta.” Tiếng cười của Lưu Thanh từ trong bóng tối truyền đến, Triệu Thất không nhìn thấy gã trốn ở nơi nào, “Ta nghe thấy tên của ngươi.”
Xem ra Triệu Vũ Thành đã tỉnh rồi.
Triệu Thất khom lưng, dựa vào toà núi giả, lòng thấp thỏm không yên mong tránh thoát xa xa trạm gác ngầm. Gió đêm xuyên thấu qua khe hở tảng đá, phát ra từng tiếng nghẹn ngào. Đột nhiên hắn dừng bước, vội nép vào khe hở giữa hai ngọn núi giả, nín thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
“Ngươi đi vào trong đó, ngươi, đi theo ta bên này!”
Ngàn vạn lần, tuyệt đối đừng lại đây…
Có lẽ lời cầu xin không tiếng động đã có hồi đáp, tiếng bước chân dần dần đi xa, Triệu Thất thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cấp tốc bò ra từ giữa hai ngọn núi giả, song lúc rơi xuống đất, thân thể đột nhiên khực một cái.
Gay rồi!
Cổ chân phải truyền đến cơn đau xót ruột, Triệu Thất lập tức cắn chặt ngón tay của mình, nhẫn nại không nói tiếng nào.
“Ta thấy ngươi không đi được rồi.” Lưu Thanh không biết từ nơi nào xông ra, trong giọng nói có mấy phần cười trên sự đau khổ của người khác, “Nhưng mà ý, nếu ngươi chịu theo ta tới Noãn Hương Các làm khách, ta sẽ mang ngươi ra ngoài, ngươi thấy thế nào?”
Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920927/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.