“Ngươi… Có phải lúc động tình, thần trí ngươi hoàn toàn biến mất?” Lưu Thanh hỏi, “Kỳ thực đây mới là thần hiệu chân thật của Hoa Tín Đan. Nếu như người uống thuốc động lòng với người nào, dược tính sẽ từ từ ăn mòn ý thức, khiến người đó từng bước lâm vào ham vui dâm thú. Mà theo bản tính lạc lối, tình yêu sẽ dần dần phai nhạt. Quá trình này là khác nhau tuỳ theo tình cảm nhiều hay ít, có thể là mười ngày nửa tháng, cũng có thể là ba năm năm năm. Đợi đến khi dược lực bào mòn hết yêu thương, người uống thuốc mới có thể khôi phục lại bình thường.”
“Không thể!” Triệu Thất nói như đinh chém sắt, “Khi đó rõ ràng ta còn…”
—— A, ngươi nói yêu hắn, kỳ thực chỉ là một cái cớ, làm bộ vì hắn chịu nhục để che giấu đi rằng ngươi sợ chết mà thôi.
“… Không thể.” Triệu Thất lặp lại một lần, là phủ định, càng giống như đang thuyết phục chính mình.
Lưu Thanh chậm rãi nói: “Thuốc này vốn dùng để trừng phạt đám kỹ nữ lén lút chạy trốn theo người. Đương nhiên, cũng không phải ai cũng có tư cách này…”
Triệu Thất thất thần.
Rốt cục mình tỉnh lại vào lúc nào? Hắn liều mạng hồi tưởng, lòng đã nguội lạnh hơn nửa.
Khó trách thời gian đó càng ngày hắn càng có tinh thần, còn có thể nghĩ ra biện pháp cầu cứu bên ngoài. Đó không phải vì Nhạc Kiệu buông lỏng cảnh giác với hắn, mà là vì lòng hắn đã chết đi rồi.
Hoá ra, hắn tự cho là tình vững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920910/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.