Sau khi ăn cơm xong, Triệu Thất lại bị sai khiến đến xoay mòng mòng.
Lúc này Thang Lương đã cải biến sách lược, không tiếp tục để hắn làm việc một mình, tức là lúc nào cậu ta cũng sẽ kè kè ở bên làm bảo mẫu. Cậu vốn tưởng rằng Triệu Thất sẽ lười biếng, không ngờ cái tên này lại đàng hoàng học hỏi.
Tuy rằng kết quả cũng chỉ tạm được, nhưng nhìn ra người này cực kỳ nỗ lực, oán khí trong lòng Thang Lương cũng tiêu tan một ít.
Bất quá cảnh giác vẫn là cần thiết, Thang Lương bác bỏ đề nghị nằm dưới đất để tiện chăm sóc cho Nhạc Thính Tùng của Triệu Thất, sắp xếp một tấm phản nhỏ trong phòng chứa đồ cho hắn.
Đêm đó, Triệu Thất nằm cạnh một đống nồi rách niêu thủng mà suy nghĩ lung tung, rốt cục vì quá mệt mỏi nên bất tri bất giác rơi vào trong mộng.
“Nhạc đại hiệp, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi!”
Khi ấy Triệu Thất còn đang ở bên ngoài bổ củi, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh này, lập tức nhảy lên, rìu trong tay cũng vứt qua một bên. Hắn muốn chạy nhanh tới, không ngờ thân thể lệch đi, lúc này mới nhớ ra cổ chân mình không chữa khỏi, què rồi.
Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là nhảy nhảy tới cửa, hoan thiên hỉ địa ló đầu nhìn vào, không ngờ lại thấy Nhạc Thính Tùng đang kéo tay Thang Lương.
“Ta… lúc ta bị thương, là ngươi chăm sóc cho ta sao?” Giọng nói của Nhạc Thính Tùng còn có chút suy yếu, thế nhưng ý tứ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920885/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.