Triệu Thất bị rơi, theo bản năng nhìn về phía Nhạc Thính Tùng, đã thấy y cúi đầu chỉ lo dọn dẹp đồ trên đất, buồn bực không nói lời nào.
“Ta làm cho…” Triệu Thất vừa muốn bò lên, lại bị Nhạc Thính Tùng bắn trán một cái, liền bẹp mông ngã trở lại.
“Ngươi nằm yên đi.”
Nhạc Thính Tùng đã lên tiếng, Triệu Thất liền đàng hoàng nằm ở trên giường, nhìn gò má trầm mặc của y, hắn âm thầm suy đoán rốt cuộc y tức giận cái gì..
—— lẽ nào là vì mình chưa dắt Thang Lương đến?
Suy đoán này làm cho hắn đứng ngồi không yên, không nhịn được lăn qua lộn lại trên giường. Lúc Nhạc Thính Tùng dọn dẹp sạch sẽ liền nhìn thấy Triệu Thất trên giường cứ như con cá vừa bị vớt khỏi mặt nước, quẫy đạp lung tung, chăn cũng bị vò thành một cục.
Y thở dài, nghiêng người ngồi bên giường, vỗ vai Triệu Thất, bảo hắn xoay người đối mặt mình.
“Ngươi… còn đang tức giận sao?” Triệu Thất nơm nớp lo sợ hỏi.
Nhạc Thính Tùng cứng rắn thả một chữ: “Đúng.”
“Tại sao vậy?”
“Ngươi không biết?” Nhạc Thính Tùng không trả lời mà hỏi ngược lại.
Triệu Thất trầm tư suy nghĩ một hồi, cuối cùng gãi đầu, vẻ mặt đau khổ cầu xin: “Từ trước ta đã chẳng thông minh, sau đó còn bị bắt uống quá nhiều thuốc, rồi hàm hàm hồ hồ một trận, suy nghĩ lại càng không linh mẫn. Ngươi đừng bắt ta đoán, có gì nói thẳng cho ta đi.”
Nhạc Thính Tùng nghe hắn nhắc lại những chuyện kia, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920874/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.