Hoàng thành nguy nga, xe ngựa huyên náo, tiếng người ồn ào. Triệu Thất ngơ ngác nhìn ngựa xe như nước bóng người như nêm, đột nhiên có loại cảm giác như cách biệt cả một thế hệ.
Cáo biệt Thang Lương cũng được một tháng. Nhưng lần cuối cùng tới hoàng thành, đã là tám năm.
Thời gian tám năm nói dài không dài nhưng đủ để khiến nơi hắn từng quen thuộc nhất biến thành dáng dấp xa lạ —— cửa hàng bên đường thay đổi, người đi đường thay đổi, ngay cả xiêm y của vệ binh trông coi hoàng thành cũng không còn giống ngày trước.
Nhưng chỉ cần có Nhạc Thính Tùng bên cạnh, các loại thất vọng rất nhanh liền biến mất, hắn gõ đầu tên ngốc còn đang thất thần kia, cười hỏi: “Làm sao, chưa từng tới nơi thế này hả?”
Nhạc Thính Tùng gật đầu liên tục.
“Vậy thì ta phải dắt ngươi đi thăm thú một vòng rồi.” Triệu Thất cười hì hì, “Kinh thành từ xưa đã phồn hoa, bây giờ khách vãng lai huyên náo. Nơi thăm thú chắc chắn không ít.”
Nhạc Thính Tùng mặc dù tính cách trầm ổn nhưng dù sao vẫn là thiếu niên, lúc này nghe Triệu Thất nói, cảm thấy rất háo hức mong chờ, lại hỏi: “Trước đây ngươi thích tới chỗ nào?”
Triệu Thất suy nghĩ một chút: “Mấy nơi ăn uống này, quán Đam Mê ta đi đến nhiều nhất. Nơi đó chơi rất vui, chẳng những có món tráng miệng mà còn có nhiều câu đố văn thơ. Chỉ cần giải được câu đố là có thể lưu tên trên bình phong trước cổng. Không phải ta khoe khoang chứ toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920854/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.