Triệu Thất chỉ cảm thấy hoa mắt, bỗng nhiên một trận kình phong ập tới, hắn nhìn chăm chú, làm gì còn bóng dáng hoa lộ?
“Oành —— ”
Nghe được âm thanh cửa sổ bị phá tan, lúc này hắn mới phản ứng lại, vội quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen quái dị, phóng qua cửa sổ sáp nhập vào màn đêm đen thùi.
Nhạc Thính Tùng đã đuổi tới trước cửa sổ, y thả chậm bước chân, do dự nhìn Triệu Thất.
“Mau đi đi.” Triệu Thất thúc giục, “Ta không cần gấp.”
Ánh mắt Nhạc Thính Tùng dừng trên người Nhạc Kiệu, cuối cùng vẫn gật đầu, thả người xông ra ngoài. Triệu Thất đi tới trước cửa sổ, lo lắng nhìn xung quanh.
“Đứa em này của ta, khó mà nói là nó khôn khéo hay hồ đồ.” Nhạc Kiệu bỗng nhiên thở dài, “Nó cứ bỏ ngươi lại như thế, là cho rằng bây giờ ta chỉ là một phế nhân, không thể ra tay với ngươi, đúng không?”
Triệu Thất quay đầu lại, nửa ngày sau mới bật ra một tiếng cười: “Người ta coi ngươi là huynh trưởng, ngươi lại coi người ta là tiểu nhân… Sách.”
Nhạc Kiệu dường như không nghe ra trào phúng, chỉ khẽ cười: “Như vậy cũng tốt. Nhiều năm không gặp, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi.”
“Ta với ngươi thì làm gì có gì để nói.” Triệu Thất liếc gã một cái, nhíu mày ghét bỏ, “Ngươi lúc nào cũng giả mù sa mưa nói dối, chỉ toàn mấy lời điên khùng không lý giải được, tiếng muỗi vo ve bên tai còn dễ nghe hơn ngươi.”
“Kỳ thực ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920848/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.