Cuộc nói chuyện giữa Nhạc Thính Tùng và Thẩm Lan Khanh cứ như thế chấm dứt.
Đêm đó, Nhạc Thính Tùng đang nằm gối đầu lên cánh tay, lòng đầy tâm sự, chợt nghe cửa phòng cọt kẹt một tiếng, Triệu Thất ôm gối lén lén lút lút thò đầu vào.
“Tiểu ngốc, ngươi đã ngủ chưa?”
Nhạc Thính Tùng hừ một tiếng: “Rồi.”
“Ai nha, đừng có mất hứng chứ.” Triệu Thất lanh lẹ nhảy lên giường, đặt gối của mình lên bên đầu Nhạc Thính Tùng, cười làm lành, “Lan Khanh huynh ấy… Ừ, là người đứng đắn. Không phải thấy ngươi không vừa mắt nên mới để chúng ta tách ra ở riêng đâu.”
Nhạc Thính Tùng khoanh tay nghĩ một hồi, quyết định không thể bị dỗ ngọt như vậy, hừ hừ nói: “Không phải các ngươi đi chơi cờ rồi sao, tại sao bây giờ còn tới tìm ta?”
Lúc ăn cơm tối, chẳng biết Triệu Thất nhảy ở đâu ra một hộp cờ, yêu thích không buông xem đi xem lại. Mặc dù Nhạc Thính Tùng biết chơi cờ nhưng nếu muốn y trơ mắt nhìn Triệu Thất và Thẩm Lan Khanh vui vẻ đánh cờ thì sẽ thấy vô cùng khó chịu, mượn cớ ngày mai phải đi xa nên xin về phòng ngủ trước.
Kết quả, Thẩm Lan Khanh lại xếp y và Triệu Thất ở hai phòng cách biệt. Mà Triệu Thất không còn mặt dày như ngày thường, chẳng ý kiến gì, Nhạc Thính Tùng một mình hậm hực cho tới tận bây giờ.
“Ta chỉ xem cờ, cũng không phải chơi cờ nha.” Triệu Thất tự biết đuối lý, chủ động làm hoà, “Ta cũng không biết chơi cờ, trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920810/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.