“Này, ngươi có thấy người nào rất cao rất cao, dung mạo rất anh tuấn không?” Bạch Tuyết Kỳ chí cao khí lớn hỏi một đứa nhỏ chỉ ba, bốn tuổi.
Đứa bé kia nhìn ngu ngơ ngốc nghếch, quần áo mặc trên người lại không tệ, trên đầu đội cái mũ quả dưa, còn có hai cục bông thả xuống, Bạch Tuyết Kỳ không biết đó là cái gì, nhưng có cảm giác đây là con thỏ.
“Không ạ.” Đứa nhỏ bé ngoan lắc đầu.
Bạch Tuyết Kỳ hừ hừ hai tiếng, không khách khí đẩy nó sang một bên, mình ngồi trên tảng đá, nhìn dòng người qua lại mà phát sầu.
Hôm nay là ngày hội của Thần quốc, hắn và cha đi ra “Từng trải”. Đang chơi rất vui vẻ, đột nhiên quay đầu lại, chẳng thấy cha đâu, cũng không tìm thấy nhũ mẫu, đám tuỳ tùng đi theo lại càng chẳng thấy.
Hắn lê lết theo đoàn người, đi đến mức đau chân, cuối cùng cũng nhìn thấy một tảng đá, có thằng nhóc còn nhỏ hơn cả mình đang ngồi một đống bên trên.
Tuổi của Bạch Tuyết Kỳ không lớn nhưng tâm nhãn lại rộng. Hắn thầm nghĩ những người khác đều cao to béo tốt, chỉ có mỗi thằng bé lùn xủn này là mình còn đối phó được, dửng dưng đi tới, cướp chỗ ngồi của con nhà người ta.
Đứa nhỏ kia tính tình rất tốt, đột nhiên bị một thằng bé to xác đến đẩy đi, cũng không khóc không nháo, không nói tiếng nào ngồi xuống bên cạnh.
“Ôi chao, chẳng biết cha đi đâu rồi.” Đợi một hồi, Bạch Tuyết Kỳ nâng cằm, lầm bầm như người lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920788/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.