Diệp Lan Vy không nghe được hai người đang to nhỏ gì với nhau, nhận thấy ánh mắt thăm dò của Mặc phu nhân đang nhìn về mình làm cô không thoải mái.
“Mình hôm nay có khi nào bị đuổi việc luôn không? Thường ngày ngang ngược cũng thôi đi, trước mặt mẹ anh ta mà mình chẳng giữ ý tứ phép tắc gì cả. Có khi nào bà ấy đang thương lượng đuổi việc mình không?”
Suy nghĩ đang chạy trong đầu làm Lan Vy càng hoang mang hơn. Bàn tay đang cầm ly sữa càng xiếc chặt hơn vì căng thẳng. Chợt Mặc Kính Đình lên tiếng.
“Cứ cầm mãi như thế tôi uống kiểu gì?”
“Hả??? À…”
Diệp Lan Vy vừa đặt ly sữa xuống bàn, còn chưa kịp quay đi thì Mặc phu nhân đã nhìn cô nói.
“Cô Diệp, hôm nay tôi thật sự phải cảm ơn cô thật hậu hĩnh rồi. Nhờ cô mà Kính Đình bây giờ đã suy nghĩ thông suốt và trở lại cuộc sống bình thường, công lao của cô thật sự vô cùng lớn. Cô có yêu cầu gì cứ nói, tôi nhất định sẽ đáp ứng cô.”
Trong đầu Lan Vy còn chưa hiểu rõ ý của Mặc phu nhân, bởi Mặc Kính Đình vẫn chưa đi lại được, sao có thể nói là công lao to lớn được chứ! Hay đang muốn đuổi việc mình nên nói ra một lý do tế nhị?
“Phu nhân quá lời rồi. Mặc thiếu gia vẫn chưa bình phục, sao tôi dám kể hay nhận công lao ạ.”
“Tuy là chưa bình phục hoàn toàn, nhưng vết thương tinh thần đã hoàn toàn bình phục. Như thế đã là quá tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-ta-nho-cua-tong-tai-tan-tat/3335139/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.