Sáng hôm sau, bữa sáng của hai người khá yên ắng. Diệp Lan Vy đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía Mặc Kính Đình, cô chú ý đến từng động tác cũng như phong thái của hắn rồi thầm nói.
"Anh ta có phải là đàn ông không? Ăn uống còn từ tốn và nết na hơn cả mình. Anh ta chỉ ngồi một chỗ mà đã soái như vậy, sau này khỏi bệnh rồi chắc chắn sẽ là mục tiêu của phụ nữ toàn thành phố. Thế nên bây giờ anh còn chưa phải của ai thì cho tôi ngắm trước nhé!"
"Này cô!"
"Hả?"
"Cô cứ nhìn như vậy tôi không nuốt trôi được."
"Tôi... tôi đâu có nhìn anh."
Diệp Lan Vy chống chế trả lời rồi ăn vội thức ăn của mình. Trong đầu cô vẫn thầm ngẫm nghĩ. "Yêu nghiệt thật đấy! Mình bị anh ta mê hoặc từ khi nào thế nhỉ? Cứ không dứt ra được khỏi nhan sắc của anh ta."
Sau bữa ăn, Mặc Kính Đình định trở về phòng thì liền bị Lan Vy giữ lại. Hắn nhíu mày nhìn cô. Không phải thường ngày cuối tuần đều được nghỉ ngơi sao? Cô ta định giở trò gì nữa đây?
"Anh định về phòng sao?"
"Vậy cô nói xem không về phòng thì làm gì?"
"Hôm nay tôi muốn đưa anh đến một nơi."
"Ra ngoài?"
"Đúng vậy."
"Tôi có nói là sẽ ra ngoài sao?"
"Anh không được quyền phản đối."
Nói rồi, Diệp Lan Vy quay sang liếc mắt nhìn Lưu quản gia như ra hiệu, ông ta hiểu ý liền vẫy vẫy tay gọi hai vệ sĩ bước vào đẩy xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-ta-nho-cua-tong-tai-tan-tat/3320008/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.