Diệp Lan Vy lấy phần ăn sáng của mình ra đặt lên bàn, cô thoải mái ngồi ăn một cách vô cùng tự nhiên. Mặc Kính Đình nhìn cô như thế thì vô cùng tức giận, chiếc bụng đói của hắn vì hành động ăn quên trời đất của cô mà kêu lên. Diệp Lan Vy cố nhịn cười nhìn hắn hỏi.
"Anh đói à? Có muốn ăn một chút không?"
Mặc Kính Đình sĩ diện quay đi nói.
"Tôi không cần."
"Ồ ... Vậy sao? Vậy anh đợi tôi một lát, tôi ăn xong sẽ đưa anh đi lên phòng tập trị liệu."
"Sáng tôi còn chưa ăn gì cô còn muốn tôi đi tập? Cô muốn giết người sao?"
"Là anh nói anh không muốn ăn đấy chứ!"
"Bây giờ tôi muốn ăn rồi, cô mau đút cho tôi đi."
Mặc Kính Đình ngồi khoanh tay trước ngực, vênh mặt lên nhìn cô ra lệnh. Diệp Lan Vy như không quan tâm lắm câu Mặc Kính Đình vừa nói, cô hất mặt về phía phần ăn sáng của hắn nói.
"Phần ăn của anh trước mặt, đói thì tự lấy mà ăn. Anh đâu phải không có tay!"
"Cô... Nhưng tôi muốn cô đút tôi ăn. Chẳng phải mọi ngày vẫn thế sao?"
"Mọi ngày khác, hôm nay khác. Từ nay về sau thức ăn tôi nấu còn ăn thì anh tự mình làm, tôi không giúp anh nữa. Không ăn thì đói ráng chịu."
Diệp Lan Vy nói xong quay lưng trở về phòng, bỏ lại Mặc Kính Đình một mình ngồi bên chiếc bàn ăn rộng lớn. Hắn như muốn phát điên lên vì thái độ không coi ai ra gì của cô hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-ta-nho-cua-tong-tai-tan-tat/3318699/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.