Chương trước
Chương sau
Thiệu Trường Canh trả nhiều tiền mua vé chuyến ngay ngày kế tiếp, bay vào 8 giờ, hơn 5 giờ sáng hắn đã rời giường, tùy tiện ăn chút bữa sáng rồi lái xe ra sân bay.

Tối qua hắn không hề chợp mắt, cái loại cảm xúc vừa lo lắng vừa đau lòng này khiến hắn cứ lăn qua lộn lại, trằn trọc suốt đêm.

Trong đầu luôn hiện ra hình ảnh Thiệu Vinh lúc còn nhỏ sợ hãi núp trong ngực của hắn run rẩy, nhớ tới hình ảnh đứa bé nằm yên trong bệnh viện chờ mình về đón sau khi mẹ mất, rồi ngay lúc nhìn thấy mình thì nhào đến khóc rối tinh rối mù . . . . . .

Lúc ấy mình đã từng hứa rằng, có baba ở đây, sau này sẽ không để cho con chịu bất kì ủy khuất nào nữa.

Nhưng trên thực tế. . . . . . Người tổn thương nó nhiều nhất cũng là mình.

Nó lệ thuộc vào người cha này như vậy, nhưng người cha này chẳng những quên mất vấn đề tâm lý của nó lúc nhỏ, mà năm nó mười tám tuổi còn. . . . . . Sau khi mạnh mẽ chiếm đoạt nó xong lại lạnh lùng tuyệt tình nhìn nó một mình sang nước ngoài, dồn nó vào chân tường.

Thật là một người cha thất bại.

Biết rõ nó là đứa cứng đầu không biết quẹo cua, mình lại không đặt bậc thang cho nó xuống, sao nó có thể mặt dày quay trở lại? Trong lòng của nó chắc chắn rất mâu thuẫn, rất khó chịu, thậm chí có khi còn suy nghĩ cực đoan rằng mình không cần nó nữa đi?

Ngồi trên máy bay im lặng nhìn mây ngoài cửa sổ, Thiệu Trường Canh đột nhiên cảm thấy, mình và Thiệu Vinh đừng nói là tâm linh tương thông, ngay cả sóng điện não còn không cùng một không gian nữa là. . . . . .

Chiến tranh lạnh suốt một năm này, thật đúng là cha con hai người tự làm khổ nhau.

Chuyến bay đường dài hơn mười tiếng đồng hồ làm cho Thiệu Trường Canh vô cùng sốt ruột, trên máy bay lại không thể sử dụng điện thoại, hắn chỉ có thể thầm hi vọng bệnh tình của Thiệu Vinh sẽ không chuyển biến xấu.

Sau khi tới London, Thiệu Trường Canh lập tức đón xe đến bệnh viện mà Chu Vũ Phong đang làm việc.

Xe dừng trước cửa bệnh viện, Thiệu Trường Canh trầm mặc đi vào bệnh viện, lấy điện thoại di động trong túi ra gọi cho Chu Vũ Phong.

Ngay khi nhận được điện thoại của Thiệu Trường Canh, Chu Vũ Phong vẫn còn tự hỏi đàn anh của mình sao mà gọi điện thoại siêng năng như vậy, kết quả nghe được Thiệu Trường Canh nói: “Tôi tới bệnh viện của cậu rồi, Thiệu Vinh nằm ở phòng nào?”

Chu Vũ Phong thiếu chút nữa làm rớt điện thoại.

Sau khi khiếp sợ hết mấy giây, Chu Vũ Phong mới nói: “Học, học trưởng, anh đang ở trong bệnh viện của chúng tôi? Anh. . . . . . Anh qua tới đây rồi à?”

“Ừ, vừa tới.” Thanh âm của Thiệu Trường Canh rất bình tĩnh, giống như đang nói “tôi mới vừa uống ly nước”.

“. . . . . .” Chu Vũ Phong cảm thấy trong lòng phức tạp, im lặng cả buổi cũng không nói nên lời.

Ngày hôm qua vừa nhận được tin tức, hôm nay đã lập tức bay tới đây, hắn thật sự rất coi trọng Thiệu Vinh. . . . . .

Thiệu Trường Canh thấp giọng lặp lại: “Vũ Phong, rốt cuộc Thiệu Vinh nằm ở phòng nào?”

“À, nó nằm ở phòng 3107 trên lầu ba.” Chu Vũ Phong vội vàng đáp, “Có muốn tôi dẫn anh lên đó không?”

“Không cần đâu, tôi tự đi được rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Thiệu Trường Canh liền xoay người bước nhanh lên lầu ba, tìm được phòng số 3107, qua lớp cửa kính nhìn thấy người đang nhắm hai mắt nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt nhìn có chút yếu ớt. . . . . .

Thiệu Trường Canh chỉ cảm thấy trái tim mình như bị người ta bóp chặt.

Hắn đẩy cửa ra đi vào trong phòng, vì sợ đánh thức cậu nên cố ý bước thật nhẹ, lúc tới bên giường thì nhẹ nhàng ngồi xuống, cúi đầu, cẩn thận nhìn kĩ khuôn mặt cậu.

Gần một năm không gặp, nó lại. . . . . . Gầy nhiều như vậy.

Lúc còn nhỏ, Thiệu Vinh có gương mặt núc ních làm cho người ta nhìn là muốn nựng. Khi cậu bước vào độ tuổi dậy thì, mặc dù dáng người hơi gầy, nhưng sắc mặt cũng luôn hồng hào khỏe mạnh. Nhưng hôm nay, mới chỉ ở Anh có một năm, vậy mà đã gầy nhiều như thế. . . . . .

Gầy đến mức cứ như là một người khác.

Cằm nhọn hơn, xương quai xanh cũng nhô ra ngoài, quần áo bệnh nhân thì rộng thùng thình, trên mu bàn tay còn cắm cây kim, bởi vì phải truyền dịch cả ngày nên da thịt xung quanh cũng xanh tím rồi. . . . .

Thật sự khiến cho người ta đau lòng.

Thằng nhóc cố chấp này, nhất định là liều mạng vì muốn đuổi kịp tiến độ học tập đây mà, lại không biết tự chăm sóc cho bản thân.

Thiệu Trường Canh khẽ thở dài, vươn tay ra xoa mặt cậu.

Vuốt cặp chân mày đang nhăn lại của Thiệu Vinh, sau đó dùng ngón cái chậm rãi ma sát gương mặt sáng sủa nhưng đã gầy đi nhiều, cuối cùng, ngón cái dừng lại trên đôi môi.

Cảm giác mềm mại vẫn y hệt như trong trí nhớ, có điều do ngã bệnh mà trông tái nhợt không còn chút máu.

Tiểu Vinh đáng thương, một năm này chắc sống rất khổ.

Thiệu Trường Canh cảm thấy trong lòng mềm nhũn, không nhịn được cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Nỗi nhớ bị đè nén suốt một năm, ngay giờ phút nhìn thấy Thiệu Vinh lại bùng lên mãnh liệt. Nhìn Thiệu Vinh gầy gò suy yếu như vậy, Thiệu Trường Canh cảm giác như trái tim mình bị một đôi tay nắm chặt, đau dữ dội.

“Tiểu Vinh. . . . . .” Thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, nhưng cũng lộ rõ nỗi nhớ nhung và đau lòng.

“Ư. . . . . .” Thiệu Vinh đang nằm mơ vẫn cảm giác được có người đang áp trên người mình, đôi môi bị đối phương nhẹ nhàng hôn lên, xúc cảm ướt át làm cho người ta lo sợ, nhưng lại rất quen thuộc.

Bàn tay đang vuốt ve mình, dịu dàng hệt như trong trí nhớ.

“Baba. . . . . .”

Thiệu Vinh mơ mơ màng màng gọi tên người mình nhớ thật nhiều.

“Baba. . . . . .”

Cậu đưa tay nắm bàn tay đang phủ trên mặt mình, giống như một con mèo nhỏ tìm được chủ nhân, dán sát mặt vào trong lòng bàn tay ấm áp ấy.

“Là ba sao. . . . . . Baba?”

Thiệu Vinh nghi ngờ hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời nào.

Bất kể là mơ hay thực, Thiệu Vinh chỉ biết rằng, loại cảm giác quen thuộc này làm cho cậu cảm thấy thật an tâm. Vì vậy cậu lại nắm chặt bàn tay kia, sau đó chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Nhìn bộ dáng nằm ngủ im lặng của Thiệu Vinh, ánh mắt Thiệu Trường Canh càng trở nên dịu dàng.

Thật sự không ngờ lúc Thiệu Vinh ngã bệnh lại nhớ tới mình.

Ngay giây phút Thiệu Vinh mơ mơ màng màng gọi “baba”, nhịp tim của Thiệu Trường Canh gần như muốn dừng lại.

Cái này. . . . . . Thật sự là tuyệt vời hơn cả mong đợi!

Được Thiệu Vinh nhớ thương, thậm chí còn được cậu mơ thấy, Thiệu Trường Canh cảm thấy tâm tình của mình còn tốt hơn so với trúng số.

Không nhịn được nhếch miệng cười, sau đó ấn xuống trán cậu một nụ hôn dịu dàng.

“Ngoan, yên tâm ngủ đi, baba ở đây.”

Trong mơ, Thiệu Vinh nghe thấy thanh âm quen thuộc này, rất nhanh lại tiến vào mộng đẹp.

Nhìn bộ dáng ngủ say của Thiệu Vinh, Thiệu Trường Canh vươn tay còn lại ra vuốt nhẹ mái tóc rối bời của cậu, sau đó điều chỉnh vị trí tay phải một chút, để cậu ngủ càng thoải mái hơn.

Mặc dù tay phải bị cậu nắm kê dưới mặt làm gối, bị ép tới tê dại. . . . . .

Nhưng so với chuyện vừa nãy mà nói, tê tay một chút có đáng là gì.

Không biết lại qua thêm bao lâu, Thiệu Vinh rốt cuộc cũng ngủ đủ, dần dần tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại ngay trước mặt.

Một người đàn ông thành thục và anh tuấn đang nhìn mình với ánh mắt vừa yêu thương vừa đau lòng.

Nhìn rất chăm chú.

“. . . . . .”

Thiệu Vinh nghĩ thầm, nhất định là mình vẫn còn đang nằm mơ.

Cậu dùng sức nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, nhưng tại sao Thiệu Trường Canh vẫn còn ở đây?

Lần này mơ hình như hơi bị lâu thì phải?

Nhìn vẻ mặt mê man của Thiệu Vinh khi vừa tỉnh ngủ, Thiệu Trường Canh nhịn không được cười cười, nói: “Tỉnh rồi à?”

“. . . . . .” Thiệu Vinh vẫn còn chưa phân được đây là thực hay là mơ, nghe thấy câu hỏi của đối phương liền theo phản xạ gật đầu đáp, “Dạ.”

Thiệu Trường Canh đứng lên, xoay người rót cho cậu ly nước, “Uống chút nước đi.”

Thấy Thiệu Vinh không có phản ứng, Thiệu Trường Canh dứt khoát đỡ cậu ngồi dậy, để cậu tựa vào trước ngực của mình, sau đó cầm ly nước đưa đến trước miệng cậu.

Thấy ly đưa tới miệng, Thiệu Vinh ngơ ngác há miệng ngoan ngoãn uống nước.

Sau khi uống miếng nước, Thiệu Vinh lập tức tỉnh táo lại, thân thể đột nhiên cứng đờ, quay đầu lại khiếp sợ nhìn hắn: “Ông. . . . . . Ông. . . . . . Sao ông lại ở đây?”

Ngốc quá, phản ứng cũng chậm nữa. . . . . .

Tâm tình Thiệu Trường Canh rất tốt, sắc mặt cũng rất bình tĩnh, ra vẻ nghiêm túc nói: “À, qua đây công tác.”

“. . . . . .” Lại công tác nữa?

“Nghe nói con bệnh nên tiện đường tới thăm một chút.”

Giá vé thì đắt, bay thì hơn mười tiếng, thật sự rất “tiện đường.”

Bất quá, Thiệu Trường Canh hiển nhiên không muốn thừa nhận mình cố tình đến thăm cậu, sao hắn có thể nói với Thiệu Vinh mấy lời mất mặt như hắn lo lắng đến mất ăn mất ngủ bay qua đây thăm cậu chứ?

Thiệu Vinh dễ dàng tin vào lời giải thích công tác, gật gật đầu, một hồi lâu sau mới nặn ra được một câu: “. . . . . . Cảm ơn.”

Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Không có gì.”

Trong phòng bệnh đột nhiên im lặng, Thiệu Vinh có chút khẩn trương cúi đầu, cứng ngắc nhích nhích thân thể, muốn tách khỏi khoảng cách quá mức gần gũi.

Suốt một năm nay lúc nào cũng nhớ hắn, rất nhiều lần nằm mơ cũng sẽ nhìn thấy hắn.

Nhưng khi người thật xuất hiện trước mặt mình, Thiệu Vinh lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Rối trí quá. . . . . .

Ngay cả cái từ trên cũng không đủ để miêu tả tâm tình phức tạp của cậu vào lúc này.

Tại sao hắn lại ở đây? Tại sao lại đến thăm mình?

Mặc dù ngay trước lúc ngất xỉu lại nhớ tới hắn, trong lúc hôn mê cũng muốn nhìn thấy hắn, nhưng mà bây giờ khi hắn thật sự đứng ở trước mặt, cậu lại cảm thấy không chân thật.

Thiệu Vinh thậm chí không biết mình nên dùng biểu tình gì để đối mặt với người này.

Thấy Thiệu Vinh vẫn im lặng không nói gì, Thiệu Trường Canh mở miệng nói: “Tiểu Vinh, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Thiệu Vinh rũ đầu xuống gật một cái: “Được.”

Nhìn bộ dáng thành thật của cậu, Thiệu Trường Canh không nhịn được lại mềm lòng: “Có phải con không vượt qua được chướng ngại tâm lý, không học giải phẫu được đúng không?”

“. . . . . .” Thiệu Vinh không trả lời.

“Chuyện ngày ấy đã để lại ám ảnh nghiêm trọng với con, bây giờ khi nhìn thấy thi thể con sẽ sợ, phải không?

Quả nhiên hắn là người hiểu rõ mình nhất.

Nghĩ đến cảnh tượng mình ngất xỉu trong phòng giải phẫu, sắc mặt Thiệu Vinh đột nhiên trở nên tái nhợt, ngón tay thon dài nắm thật chặt, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ cố gắng vượt qua.”

Thiệu Trường Canh im lặng, sau đó thấp giọng nói: “Thật ra thì, con có thể chọn ngành nghề khác, không cần tự ép mình như vậy.”

“Không sao.” Thiệu Vinh cúi đầu, bàn tay bên người vẫn nắm thật chặt, giọng nói cũng vô cùng quyết tâm, thậm chí còn rất quật cường cố chấp không chịu thua, “Tôi sẽ không đổi chuyên ngành, chuyện này tôi sẽ tìm cách vượt qua.”

Thiệu Trường Canh hỏi: “Con vẫn muốn tiếp tục học y?”

Thiệu Vinh gật đầu.

Thiệu Trường Canh lại im lặng, khẽ nhíu nhíu mày.

Thấy hắn không nói thêm gì nữa, Thiệu Vinh nhẹ giọng nói: “Thiệu tiên sinh, thời gian không còn sớm, nếu ông có việc thì đi trước đi, bệnh tình của tôi cũng không nghiêm trọng lắm. Còn nữa. . . . . . Cảm ơn đã tới thăm.”

Thằng bé này ngoài lạnh trong nóng, bây giờ vẫn còn cố cậy mạnh, không hề biết ngón tay nắm chặt đã sớm bán đứng tâm tư chủ nhân rồi.

Mở miệng nói muốn đuổi người đi. . . . . . Thật ra thì rất không nỡ đúng không?

Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng thở dài, “Con đó. . . . . .”

Rốt cục không nhịn được vươn tay ra ôm cậu vào trong ngực.

“. . . . . . ?”

Thân thể bị đột nhiên ôm lấy, cả khuôn mặt dán vào lồng ngực rắn chắc của đối phương, trong mũi ngập tràn hương vị quen thuộc của đàn ông trưởng thành.

—— Vậy, vậy là sao đây?

Thiệu Vinh ngây ngẩn cả người.

“Được rồi, ba tôn trọng sự lựa chọn của con.” Thiệu Trường Canh thấp giọng nói bên tai Thiệu Vinh, thanh âm mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn lộ ra sự chiều chuộng rõ ràng, “Con đã kiên trì, vậy ba sẽ giúp con vượt qua chướng ngại vật này.”

“. . . . . .”

“Đừng tự ép mình nữa, ba sẽ đau lòng.”

“. . . . . .”

Đại não Thiệu Vinh đã hoàn toàn chết lặng, thời gian giống như dừng tại đó.

Thấy cậu im re không nói gì, Thiệu Trường Canh lại vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc Thiệu Vinh, “Có điều, con không thể xem ba là Thiệu tiên sinh xa lạ nữa.”

Thiệu Trường Canh buông cậu ra, cười cười nói: “Sao vậy, vẫn còn ngẩn người à?”

Đại não Thiệu Vinh rốt cuộc hoạt động trở lại.

Ngẩng đầu nhìn ánh mắt mang theo ý cười rõ ràng của hắn, ý thức được chuyện gì vừa mới xảy ra, mặt Thiệu Vinh đột nhiên đỏ lên, ngồi cả buổi cũng không nói được câu nào.

Tim đập nhanh đến mức mất kiểm soát.

Ngay thời khắc bị hắn ôm vào trong ngực, hô hấp cũng dừng lại.

Cảm giác được hơi thở quen thuộc của hắn, nghe thanh âm dịu dàng của hắn, thật sự không phải đang nằm mơ.

Hắn. . . . . . Hắn muốn làm hòa sao?

Vậy là. . . . . . Không cần phải chiến tranh lạnh nữa?

Đang lúc Thiệu Trường Canh dịu dàng chăm chú nhìn Thiệu Vinh, còn Thiệu Vinh thì đang cúi đầu mải mê suy nghĩ, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào, cắt đứt bầu không khí mập mờ nọ.

“Cậu em tôi tới thăm cậu!” Bóng đèn xuất hiện không đúng lúc chính là Chu Mặc, khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Thiệu Trường Canh, hắn lập tức dừng bước, nghi ngờ nhìn về phía Thiệu Vinh, “Cậu em, vị này là?”

Thiệu Vinh đỏ mặt giải thích: “Là. . . . . . Ách, ổng là. . . . . .”

—— Cha nuôi cũ? Cha nuôi đã đoạn tuyệt quan hệ? Hay là Thiệu tiên sinh tiện đường đến thăm mình?

Cái nào nghe cũng rất dở hơi.

Huống chi Thiệu Trường Canh còn ngồi sát bên cạnh, nếu giải thích không đúng, nói không chừng sẽ chọc giận hắn.

Thiệu Vinh nhướng mày, đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp trong não thì đột nhiên nghe Thiệu Trường Canh nói: “Chào cháu, chú là ba của nó.”

Thiệu Vinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt thâm thúy nhưng dịu dàng của Thiệu Trường Canh.

Ba. . . . . .

Hắn lại dùng xưng hô đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.