Chương trước
Chương sau
Trở lại phòng làm việc trong khoa chỉnh hình Quan Sam phát hiện có chỗ hơi lạ, nhìn kĩ lại quả nhiên thật kì lạ.
Cô đi tới chỗ y tá, tựa người vào cạnh bàn khám bệnh, cánh tay đặt lên bàn nhìn y tá trưởng Lâm ngồi đầu bên kia: "Ồ, y tá trưởng, sao chỉ có một mình chị ở đây?"
"Ấy, bác sĩ Quan." Y tá trưởng Lâm đang ghi chép tài liệu, ngẩng đầu nhìn Quan Sam cười: "Hiện giờ không có việc gì gấp, chắc mọi người đã qua phòng bệnh VIP hết rồi."
"VIP?"
"Quyền vương ở đó đấy."
"Có phải chị dễ dãi với mấy cô ấy quá không?" Quan Sam nghe vậy không nhịn được liền trêu trọc ngay.
"Em thì không như vậy chắc." Y tá trưởng Lâm cảm thấy cô bé này mặc dù là phó khoa nhưng lại không hề có chút kiêu ngạo, con người thì cực kì điềm đạm, đối với bệnh nhân cũng rất kiên nhẫn.
Quan Sam cười cười, đứng thẳng người dậy, tay để trong túi quần đồng phục bác sĩ, nhìn y tá trưởng nói: "Em qua đó xem một chút nhé."
Y tá trưởng Lâm gật đầu: "Giúp chị mắng thiệt dữ vào."
Quan Sam ra vẻ nghiêm túc gật đầu, sau đó xoay người thong thả đi tới thang máy, vừa bước ra khỏi thang máy chưa được mấy bước đã thấy nguyên một đám sắc nữ.
Không phải như vậy chứ!? Tất cả đều vây xung quanh cửa phòng 9V1, đang ngó đầu nhìn vào bên trong, còn trang điểm cười duyên xinh đẹp nữa chứ.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu tự trách mình một câu ai biểu kêu họ ngắm cho đã đi chứ.
Cô đi tới nhẹ giọng hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"
"Cao Trạm đó, còn có anh đẹp trai bên cạnh anh ấy nữa". Một nữ y tá trong nhóm không quay đầu lại trả lời, ngữ khí đầy bong bóng màu hường, sắp dìm chết một đám thiếu nữ này rồi.
"À, vậy mấy cô rủ nhau đi ngắm trai đẹp hết rồi lỡ bệnh nhân có chuyện gì thì tìm ai?"
Lời vừa nói xong là vài y tá đã cảm thấy có chỗ không đúng liền, vì vậy theo phản xạ có điều kiện xoay đầu lại, thấy Quan Sam đang ôm tay không rõ buồn vui nhìn bọn họ, trong lòng có hơi e ngại.
"Bác sĩ Quan." Các y tá đồng loạt gọi.
"Còn không mau đi làm việc đi?" Lúc Quan Sam không cười quả thật có thể khiến người khác cảm thấy áp lực: "Mấy cô muốn bị y tá trưởng mắng hả?"
"Dạ vâng."
"Đi ngay đi."
"Lập tức đi ngay đây."
Mấy y tá vừa nối đuôi nhau rời đi thì cửa phòng bệnh được mở ra từ bên trong.
Mạnh Khâm vừa mở cửa đã thấy Quan Sam chuẩn bị xoay người rời đi, có điều anh cũng cảm thấy không mấy ngạc nhiên cho lắm, dựa người vào bên cửa nói với bóng lưng trước mặt: "Hoá ra bác sĩ Quan cũng thích tám chuyện à?"
Quan Sam nghe xong từ tốn xoay người lại, hơi buồn cười nhìn về phía Mạnh Khâm: "Xem ra tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan này nhỉ?"
"Chỉ đùa một chút thôi ấy mà, nói đi cũng phải nói lại là do chúng tôi mang đến phiền phức không cần thiết cho mọi người."
Quan Sam rất tán thành gật đầu: "Quả thật có chút phiền phức, nhưng mà không ngờ là anh lại không tới tìm tôi đấy, hay là muốn chờ tôi chỉ cho cách cư xử phải đạo là như thế nào."
Mạnh Khâm nghe vậy bất đắc dĩ cười một tiếng: "Như vậy thì bữa cơm này tôi phải mời sớm hơn mới được."
"Uh, nói vậy nghe còn có lý chứ." Quan Sam nhún vai tán thành: "Có nợ phải trả mà."
"Vậy cô chọn thời gian đi."
"Chọn ngày không bằng gặp ngày." Quan Sam nhướn mày: "Hôm nay thì thế nào?"
"Hôm nay?" Mạnh Khâm nhìn Quan Sam không khỏi suy xét vài lần, cười một tiếng: "Được thôi, quyết định hôm nay nhé."
Quan Sam suy nghĩ một chút, ra dấu tay OK: "Một lời đã định."
"Được, tôi chờ cô tan ca, gặp nhau trước cổng bệnh viện."
"Không thành vấn đề."
Hai người hẹn xong Quan Sam nhanh chóng rời đi, xoay người đi không hiểu sao lại cười một tiếng, lên đây bắt quả tang một đám háo sắc thế nào mà lại hẹn được một bữa cơm, như vậy là sao ta?
Mạnh Khâm trở lại phòng bệnh dặn dò Cao Trạm ít chuyện rồi để cho người đại diện chăm sóc, còn mình lấy xe đi ra ngoài, về nhà thuận tiện lấy máy chụp hình trả lại cho người ta.
Khi Quan Sam hết bận rộn trở lại phòng làm việc thì cũng đã sắp đến giờ tan ca, cởi áo blouse ra chuẩn bị thay quần áo. Ngay lúc đó di động vang lên, cô nhìn xong bỗng dưng trợn tròn mắt, quên khuấy mất cái hẹn ăn cơm với lão đại và chị dâu.
Cô nhấc máy, Lâm Tâm không thể chờ được liền mở miệng hỏi thăm: "Tiểu muội, em bao lâu nữa thì tới thế?"
Quan Sam ngồi trên ghế, ngón tay gõ gõ mặt bàn, gõ ba cái liền đứng vụt dậy, vừa bước đi thật nhanh vừa nói: "Ấy da chị dâu, chị vừa gọi thì bên em lại có bệnh nhân cấp cứu, tình trạng rất nguy kịch, chắc phải cấp cứu rất lâu. Bọn chị đừng chờ em, hôm nào em không bận em lại tới nha."
Lâm Tâm nghe thấy cứu người quan trọng hơn liền vội vàng gật đầu đồng ý: "Không còn cách nào khác, em cũng đừng bận quá mà quên ăn cơm đấy nhé."
"Em biết rồi chị dâu" Quan Sam âm thầm thở phào.
Cúp điện thoại, Lâm Tâm đi đến phòng khách cằn nhằn: "Haizz, anh nói xem làm bác sĩ có gì tốt, ngoài danh tiếng tốt một tí chứ đến bữa cơm cũng có ăn được đâu. Tiểu muội nói có bệnh nhân, không rảnh nên không đến được."
Mấy năm qua Hứa Biệt bị tiểu muội cho leo cây thành quen nên chẳng còn miếng cảm giác gì nữa. Anh hướng về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế salon bên cạnh cười một tiếng: "Nhìn xem, cậu với tiểu muội này cả cuộc đời cũng không có duyên gặp mặt rồi."
Mạnh Khâm cười nhạt một tiếng: "Tiểu muội của anh còn bận rộn hơn cả lãnh đạo quốc gia nhỉ."
Lâm Tâm nhìn Mạnh Khâm nói với anh: "Lão tam, cậu phải ở lại ăn cơm chứ, lỡ nấu nhiều món như vậy rồi?"
"Ngại quá chị dâu, em có hẹn rồi." Mạnh Khâm hơi khó xử nhìn Lâm Tâm.
"Hẹn bạn gái hả?" Lâm Tâm cười như trộm nhìn Mạnh Khâm, dáng vẻ muốn truy hỏi đến cùng.
Hứa Biệt kéo Lâm Tâm ngồi xuống bên cạnh, cười với cô: "Anh có mấy thằng em hễ độc thân là đều bị em "làm cho vỡ tim", giờ còn muốn làm hại thêm lão Tam nữa à, chắc trốn em phải trốn luôn vào núi mới yên thân đấy, em không thấy mệt sao?"
"Sao lại không mệt, anh mang thai thử xem." Lâm Tâm trợn mắt nhìn Hứa Biệt, cố ý ưỡn cao bụng về phía Hứa Biệt, tiếp tục cằn nhằn: "Sinh hết đứa này đến đứa khác."
"Em đi đây." Mạnh Khâm nhìn đồng hồ, không thể đợi tiếp nữa liền đứng dậy nhìn hai người kia.
Quan Sam thay quần sáo xong, ngồi một xíu chờ thầy giáo đưa tài liệu cho cô. Sau đó đứng dậy đi vào thang máy, đến cửa lớn bệnh viện đúng lúc trông thấy Mạnh Khâm ở bên kia phố đang dựa vào xe hút thuốc. Từ trước đến nay cô không thích mấy người hút thuốc, không hiểu sao cảm thấy điếu thuốc đỏ lập loè toả khói được kẹp nơi khớp xương tay rõ ràng kia lại cực kì phù hợp với nhau.
Cô đi qua đúng lúc anh hút xong một hơi.
"Đổi xe rồi à?" Cayenne biến thành Land Rover, phong cách biến hoá đa dạng quá nhỉ?
Mạnh Khâm không trả lời mà mở cửa ghế trước rồi nói với Quan Sam: "Lên xe đi."
Quan Sam cũng không khách sáo, nhấc chân dài lên xe ngồi xuống, cửa trước đóng lại, Mạnh Khâm không nhanh không chậm đi qua đầu xe, mở cửa ghế lái ngồi lên xe, đóng cửa thắt dây an toàn.
Sau khi hai người thắt chặt dây an toàn xong Mạnh Khâm liền lái xe rời đi. Quan Sam âm thầm nở nụ cười, lần thứ hai ngồi trên ghế phụ lái của người ta mà đến tên đối phương là gì cũng không biết.
"Muốn ăn gì?" Mạnh Khâm lái xe ổn định đến mức Quan Sam phải khâm phục.
"Không phải chuyện này anh nên tự sắp xếp sao?" Quan Sam dựa vào ghế, mắt nhìn phía trước thấy đường hơi bị kẹt xe.
Xe dừng lại khi gặp đèn đỏ, Mạnh Khâm nhìn qua Quan Sam: "Tuỳ cô đó, cô thích ăn món gì thì ăn món đó."
"Tôi không kén chọn đâu, nhưng mà nếu anh nhất định muốn tôi chọn vậy thì ăn trong phòng riêng đi, địa điểm cho anh thì tuỳ anh quyết định."
Mạnh Khâm không quen biết nhiều phụ nữ, phụ nữ anh quen đều rất nữ tính, không giống cái người ngồi bên cạnh này, mặc dù trông rất xinh đẹp nhưng cách nói chuyện, làm việc lại toát ra sự phóng khoáng tự nhiên, không giả tạo, có sao nói vậy, quả thực rất có phong cách.
"Được". Dòng xe bắt đầu chuyển động, tiếp tục tiến lên phía trước, Mạnh Khâm lái xe ra khỏi nội thành.
Quan Sam thảnh thơi nghịch di động, Mạnh Khâm liếc qua nhìn Quan Sam đang chơi trò chơi rất trẻ con không hợp với cô ấy chút nào.
"Không ngờ đúng không?" Quan Sam biết Mạnh Khâm đang nhìn cô chơi game, thoải mái cất tiếng hỏi.
"Tại sao lại không ngờ được?" Mạnh Khâm hỏi ngược lại.
Quan Sam cất di động, ngồi dậy bình thản mở miệng: "Có phải cảm thấy rắn săn mồi là trò chơi trẻ con không hợp với phong cách của tôi hay không? Có phải nghĩ rằng tôi nên chơi mấy trò đánh đấm hoặc là LOL có đúng không?"
Mạnh Khâm khẽ lắc đầu: "Tôi là người làm nghề võ, bình thường còn chẳng thèm chơi mấy game chiến đấu ảo, còn cô là bác sĩ không thể dành nhiều thời gian chơi game, nhưng mà, cô chơi rắn săn mồi quả thật khiến tôi có hơi bất ngờ."
"Vậy hả?" Quan Sam cười một tiếng thoải mái: "Do lười động não thôi."
"Đến rồi." Trong lúc hai người nói chuyện phiếm Mạnh Khâm đã lái xe đến khu vườn rộng bên ngoài, xung quanh hoang vu hẻo lánh chỉ có một cái sân duy nhất ở đây.
Quan Sam cười khúc khích nhìn phía trước: "Chắc chắn là đến rồi à?"
Giọng nói của Mạnh Khâm ở trong màn đêm có vẻ quyến rũ hơn mang theo sự khẳng định: "Chắc chắn."
Quan Sam đột nhiên xoay người, ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, khoé miệng khẽ cong lên, hơi lộ ra lúm đồng tiền: "Sao cảnh tượng ở đây lại giống như tội phạm đang dụ dỗ lừa gạt con gái nhà lành đi dã ngoại ở nơi hoang vu vắng vẻ, chuẩn bị đem cô ấy..."
Mạnh Khâm đảo mắt nhìn Quan Sam, cô nàng cố ý nói chưa hết câu nhưng anh rất rõ mấy chữ phía sau mà cô dừng lại là mấy chữ gì. Vẻ mặt cô nàng đâu có miếng nào giống con gái nhà lành hoảng loạn vì bị lừa như trong miệng cô nói chứ.
"Tôi nghĩ tội phạm đi dụ dỗ mà gặp phải cô thì thật xui xẻo nhất đời."
"Sao lại nói như vậy?"
"Tôi đã đánh nhau với cô. Trên đời này chắc không có nhiều đàn ông có thể đánh nhau với cô được đâu."
Quan Sam cười khúc khích: "Nhưng anh có thể đó."
Mạnh Khâm bắt gặp dáng vẻ tươi cười mang nét nghịch ngợm của Quan Sam, bị cô lây nhiễm nên cố ý gằn sâu giọng hơn: "Bây giờ cô đang ám chỉ tôi à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.