Cảm xúc của Hứa Tô đối với Bạch Tịnh đã không còn chút gợn sóng từ lâu, nhưng lại không chịu nổi chút hồi ức ngày xưa chộn rộn ấy, tất cả đều liên quan tới Cố Thiên Phượng.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, hắn qua siêu thị mua đồ trước. Đối diện với những kệ hàng rực rỡ muôn màu, Hứa Tô cố nhớ lại sở thích của Cố Thiên Phượng, thích ăn gì, thích mặc gì, thích dùng gì, nhưng hắn chợt bàng hoàng nhận ra mình hoàn toàn chẳng biết gì cả, chỉ nhớ đối phương đối xử với mình rất tốt.
Mười tháng mang nặng đẻ đau, báo đáp ba đời còn không đủ. Hứa Tô bị quan niệm cũ này trói chặt, mẹ ruột Tô An Na đã như thế, Cố Thiên Phượng “còn thân thiết hơn mẹ ruột” lại càng như vậy.
Hứa Tô tùy ý cầm một vài món thực phẩm dinh dưỡng được đóng gói đẹp đẽ, lại đút năm ngàn tiền mặt vào trong hộp quà, hắn cảm thấy vui vẻ, cũng thấy tiếc nuối, giờ con gái của Cố Thiên Phượng cũng nổi tiếng rồi, chẳng còn thiếu gì nữa.
Trong khoảnh khắc ấn chuông cửa, cảm xúc trăm mối ngổn ngang, ùn ùn ập tới, Hứa Tô cố nén sự đố kỵ trong lòng, nâng tay lau mắt.
Tưởng là một bữa cơm sum vầy một nhà năm người, ai ngờ bốn miệng lại im lặng ngồi bên bàn cơm chờ Bạch Tịnh. Bạch Tịnh thì mãi không thấy về, tin nhắn cũng không gửi, gọi điện thoại thì tắt máy.
Bạch Mặc mất kiên nhẫn: “Đồ ăn nguội cả rồi, đừng chờ nữa, chẳng biết con oắt chết tiệt đó lại la cà ở đâu rồi, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-quan-khap-thanh/1355754/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.