Đêm muộn hôm đó, Hứa Tô trong phòng bệnh tự tỉnh, vừa mở mắt đã thấy đau đầu, cổ họng khô khốc, dạ dày như bị thiêu đốt, từng cơn đau thấm vào xương cốt hắn. Dịch truyền còn non nửa bình, Hứa Tô nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi té xỉu, nhớ đến Hàn Kiện hiền lành, Bàng Thánh Nam dương dương tự đắc, rồi nhớ đến nụ cười quái dị nơi khóe miệng Cù Lăng, hắn bỗng ngồi bật dậy từ trên giường bệnh.
Mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng, là do sợ hãi mà ra.
Hứa Tô mờ mịt nhìn quanh, có lẽ vì giường ngủ bệnh viện cứng nên mấy bệnh nhân trong phòng cấp cứu ai cũng mặt mũi vặn vẹo, rên rỉ đau đớn hết đợt này tới đợt khác, có thể nói Hứa Tô chắc chắn là người khỏe mạnh nhất trong số đó.
Nghe thấy một giọng nam quen thuộc truyền tới từ bên ngoài, trầm và dày, Hứa Tô vội vàng nằm lại xuống giường, nhấc chăn che hết cả đầu mình.
“Làm phiền rồi.”
Phó Vân Hiến và một nữ bác sĩ trực ca cùng tiến vào phòng bệnh, liếc mắt đã thấy Hứa Tô giữa một đám người bị thương tàn tạ. Đương nhiên Hứa Tô biết ai tới, giọng Phó Vân Hiến quá êm tai lại độc đáo, dịu dàng ấm áp, y hệt như biên tập viên tin tức kiểu mẫu.
Hứa Tô nhíu chặt mày nhắm hai mắt lại, vẻ mặt khổ sở như buồn đi tiểu, diễn cực kỳ nhập tâm, mà giả vờ cũng cực kỳ quá đà. Phó Vân Hiến biết không ai ngăn cản, không thèm nói năng gì đã trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-quan-khap-thanh/1355716/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.