Chẳng biết qua bao lâu, Đường Liệp từ trong hôn mê tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau tới muốn nứt ra, mở mắt, cảm giác trời đất quay cuồng, hấp tấp nhắm lại.
Bên tai truyền đến tiếng vui mừng của Phỉ Na: " Đường tiên sinh, ngươi tỉnh rồi?"
Đường Liệp hơi ổn định một chút, chậm rãi giương đôi mắt, gương mặt xinh đẹp của Phỉ Na dần dần trở nên rõ ràng trước mắt hắn. Đôi mắt đẹp màu lam toát ra ánh mắt thân thiết, ánh mắt này làm cho Đường Liệp cảm thấy một trận ấm áp, đồng thời lại cảm thấy vài phần xấu hổ, bởi vì dụng tâm bất lương của mình suýt nữa làm cho Phỉ Na hương tan ngọc nát.
Phỉ Na đương nhiên cũng không biết rõ chuyện, ngược lại bởi vì thủ hạ lầm đánh ân nhân cứu mạng của mình mà cảm thấy vô cùng áy náy, ôn nhu nói: " Xin lỗi, đều là do thủ hạ của ta không rõ ràng chuyện gì xảy ra, nghĩ là ngươi..." Nhớ tới việc Đường Liệp hôn môi mình, gương mặt Phỉ Na không khỏi có chút nóng rần lên, kỳ thật bây giờ nàng cũng không rõ ràng lắm vì sao Đường Liệp chọn dùng phương pháp cấp cứu kỳ quái này, đến tột cùng là có cần thiết không, hay là...
Tiếng cười của Đường Liệp đánh gãy suy tư của Phỉ Na: " Dưới tình huống đó, nàng đã mất đi năng lực hít thở, ta chỉ có thể dùng hô hấp nhân tạo để cứu nàng, cũng khó trách nữ binh thủ hạ của nàng hiểu lầm."
Phỉ Na nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng lại xấu hổ, không nghĩ ra trên đời có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-quan-cam-thu/208725/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.