Bóng đêm thâm trầm, Tư Mã Phỉ Phỉ tay chống cằm ngồi bên cạnh lò lửa, xuất thần nhìn lò lửa hừng hực, ánh mắt mê võng theo hơi nước mông lung trở nên càng mê ly.
Đường Liệp đi vào cạnh nàng, đem bánh tráng cầm trong tay đưa cho nàng.
Tư Mã Phỉ Phỉ lắc đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Đường Liệp, lộ ra nụ cười ngọt ngào nói: " Ngươi thật là một tên kỳ quái!"
Đường Liệp cố ý trầm mặt xuống: " Nể ngươi là người bệnh của ta, ta tạm thời tha thứ ngươi một lần!"
Tư Mã Phỉ Phỉ cười nói: " Ngươi chẳng những là một người kỳ quái, mà còn là một tên ngốc."
" Tại sao nói ta như vậy?"
Trong đôi mắt của Tư Mã Phỉ Phỉ toát ra một tia ưu thương: " Ca ca vì bảo vệ danh dự và địa vị của bọn họ, nhất định sẽ giết ta, ngươi tội gì cùng ta tìm cái chết vô nghĩa."
Không nghĩ tới tiểu tao đồ này còn có chút lương tâm, Đường Liệp cười nói: " Ta có tự tin chữa tốt cho ngươi!"
" Như thế nào chữa cho tốt? Chẳng lẽ ngươi có bản lãnh biến ta trở lại thành một cô gái hoàn bích?" Tư Mã Phỉ Phỉ gây sự.
Đường Liệp đã nhìn thấy nàng đột nhiên nhích tới, trong lòng không khỏi có chút bối rối, dịch chuyển qua một bên, kéo xa khoảng cách với Tư Mã Phỉ Phỉ.
Tư Mã Phỉ Phỉ lại tiếp tục nhích thân hình tới gần Đường Liệp, dịu dàng nói: " Nhìn ngươi cường tráng như thế, nhưng lá gan lại nhỏ như vậy, chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-quan-cam-thu/208720/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.