Đường Liệp vui mừng hét lớn: " Quyền trượng ở nơi này!" Phỉ Na đưa mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy trên mặt đất cách đó không xa lóe ra quang mang màu vàng, trong lòng thầm thở ra một hơi, thúc giục Hắc Tuyết phóng tới nơi đó. Bọn họ đi rồi quay lại cũng hấp dẫn sự chú ý của binh lính Lam Đức chung quanh, trong khoảng thời gian ngắn hình thành vòng vây nghiêm mật hơn, vây quanh Phỉ Na và Đường Liệp thành tầng tầng lớp lớp. Đường Liệp nhờ vào trường đao sắc bén, chém qua lại liên tục như vào chỗ không người, trong giây lát lại có vài binh lính Lam Đức chết dưới đao của hắn. Ngọc bích đao trong tay Phỉ Na cũng là vật phi phàm, hơn nữa nàng trải qua vô số lần chiến dịch, kỹ xảo và kinh nghiệm chiến đấu sa trường siêu việt Đường Liệp rất xa, biểu hiện ra uy lực còn lớn hơn nữa. Rốt cuộc thành công đánh tới bên cạnh quyền trượng, tay Phỉ Na kéo mạnh dây cương, thân thể mềm mại nghiêng xuống, mũi đao nhọn của ngọc bích đao đâm vào trong quyền trượng, nhẹ nhàng kéo lên, quyền trượng trên không trung vẽ ra một đạo hồ quang kim sắc, bay về phía đỉnh đầu Đường Liệp, Đường Liệp tai mắt lanh lẹ chụp lấy quyền trượng, giấu vào trong áo. Lúc này hai võ sĩ Lam Đức mặc trọng giáp cưỡi ngựa giơ lên búa lớn khai sơn trong tay, đồng thời bổ tới trên đỉnh đầu Đường Liệp. Không chờ Đường Liệp làm ra phản ứng, Phỉ Na nhẹ tay giương ra, hai đạo kim sắc quang mang phân biệt chui xuyên cổ họng hai gã đánh lén, trong đó cánh tay của một người hạ xuống, khai sơn phủ mất đi khống chế chém ngược xuống đầu hắn, tên còn lại mang theo cây búa rơi xuống ngựa, con ngựa chấn kinh, kéo thân thể hắn hướng phương xa chạy như điên, cát vàng cuồn cuộn hiện lên một đường máu đỏ sẫm. Mặt đất đột nhiên phát ra tiếng chấn động kịch liệt, binh lính Lam Đức ào ào tản ra hai bên, một con quái vật máy móc thật lớn phá tan cát vàng nhanh chóng đuổi theo hướng Đường Liệp và Phỉ Na. Phỉ Na thầm kêu không ổn, Hắc Tuyết tựa hồ đã cảm nhận được nguy cơ sắp xảy ra, nhanh chóng chuyển hướng, cố gắng trước khi con quái vật đuổi tới liều mạng đào tẩu. Ánh mắt Đường Liệp lại bị một gã nam tử đứng trên đỉnh đầu con quái vật máy hấp dẫn, nam tử kia thân hình cao lớn, mặc áo giáp màu đen, hai luồng tóc dài màu bạc từ hai bên đầu khôi tung bay ra, lông mày cũng màu bạc, một đôi mắt âm trầm không ngờ lại có sắc thái màu đỏ, bắn ra ánh mắt vô cùng âm trầm, làm cho người ta không dám nhìn gần. Hắn chắp tay đứng thẳng trên đỉnh quái vật máy, mặc cho con quái vật nhảy xốc như thế nào, vẫn ổn như núi, ánh mắt gắt gao chăm chú vào trên người Đường Liệp, giống như cả chiến trường hỗn loạn chỉ còn lại có một mình Đường Liệp tồn tại. Đường Liệp không hiểu vì sao mà rùng mình một cái, mặc dù hắn không biết nam tử này là ai, nhưng từ trên người hắn cảm nhận được một luồng hàn ý nói không nên lời. Khóe môi nam tử kia đột nhiên lộ ra một nụ cười tàn khốc âm tà, hắn đưa tay ra phía sau tháo xuống một cây ngân cung, tay phải rút ra ba mũi tên màu bạc bên hông, ba mũi tên đồng thời cài lên dây cung, tên cùng cung tiếp xúc, quang mang mãnh liệt tràn ngập trên cung tiễn. Đường Liệp vô thức nhắm mắt lại, thấp giọng nói: " Đi nhanh lên!" Phỉ Na cắn môi dưới, tốc độ của Hắc Tuyết đã đạt tới cực hạn, nếu không phải cõng theo sức nặng của hai người, có lẽ còn có thể tăng nhanh hơn một chút.j Nam tử hắc y chậm rãi buông tay phải, ba mũi tên màu bạc tạo ra ba đạo tia chớp màu bạc, từ trên cao phân biệt bắn về phía Đường Liệp, Phỉ Na và Hắc Tuyết. Phỉ Na thao túng Hắc Tuyết thay đổi phương hướng trong nháy mắt, nhưng ba mũi tên giống như có mắt cũng thay đổi phương hướng. Đường Liệp bạo rống một tiếng, trường đao trong tay ở phía trước thân thể hình thành một đoàn đao thuẫn vô hình, cố gắng cản trở mũi tên tiếp tục đi tới, mũi tên cơ hồ đồng thời xảy ra biến hóa, ba mũi tên ngay tại không trung biến hóa thành ba con quái xà màu bạc lóng lánh, vòng qua phương hướng phong tỏa của Đường Liệp, từ ba góc độ khác nhau, mang theo tiếng gào thét bén nhọn xuyên qua chui vào trong cơ thể Hắc Tuyết, mục tiêu đích thực của hắc y nam tử chính là Hắc Tuyết. Hắc Tuyết phát ra một tiếng kêu thảm thiết, lập tức cảm thấy sự xé rách đau đơn chui vào trong cơ thể nó, chui vào trái tim nó, thân thể đang trong tốc độ cao bỗng nhiên thình lình ngã ngang trên mặt đất, làm Đường Liệp cùng Phỉ Na té rớt một bên. " Hắc Tuyết!" Phỉ Na buồn bã kêu lên, trơ mắt nhìn đồng bạn cùng vào sinh ra tử với mình bị người bắn chết, nhưng lại vô lực cứu viện, đối với nàng mà nói là một loại bi ai đến khôn cùng. Đường Liệp cắn răng chịu sự đau nhức của thân thể bò lên từ trên mặt đất, nắm lấy cánh tay của Phỉ Na, hét lớn: " Đi nhanh lên!" Con quái vật khổng lồ đã cách bọn họ không đến một trăm thước, Phỉ Na rưng rưng khóc biệt Hắc Tuyết, theo Đường Liệp lôi kéo hướng phía trước bỏ chạy. Thân ảnh của quái vật dưới ánh trời chiều phóng xuống, bóng ma đã bao phủ thân hình Đường Liệp và Phỉ Na, trong lòng Đường Liệp theo tiếng chấn động mỗi khi con quái vật đặt chân mà toát ra kinh hãi. " Mẹ nó!" Trong lòng hắn thầm mắng, dựa theo trạng huống bây giờ của bọn họ căn bản không thể chạy thoát ma trảo của quái vật bằng thép này. Trên mặt hắc y nam tử toát ra vẻ trào phúng, trong tim của hắn hai người đang liều mạng chạy trốn đã thành con mồi của hắn, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy lúc đều có thể đoạt đi tính mạng của bọn họ. Bước chân sắt thép nặng nề nghiền đạp lên thi thể còn chưa cứng của Hắc Tuyết, đã đạp thân thể của nó thành thịt tương nát vụn. Máu thịt bay tứ tung đã kích thích thần kinh của Phỉ Na thật lớn, nàng phát ra một tiếng thét to, bỗng nhiên giãy ra khỏi cánh tay Đường Liệp, giơ ngọc bích đao hướng phía sau phóng đi. Đường Liệp nhanh chóng phản ứng, ôm cổ Phỉ Na. " Buông..." Phỉ Na lớn tiếng khóc to. Đường Liệp thật sự thả Phỉ Na, bởi vì hắn phát hiện ba cái chân của quái vật sắt thép đã cao cao nhảy vọt lên, bọn họ không còn cơ hội chạy trốn. Đôi môi mím chặt của hắc y nam tử phun ra ba chữ: " Cần để sống!" Quang mang trời chiều đột nhiên ảm đạm xuống, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng minh rống chấn triệt lòng người. Hắc y nam tử kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một đạo kim quang xuyên phá mây tía trời cao với tốc độ khủng khiếp lao xuống phía dưới, đạo quang mang màu vàng huyến lệ rực rỡ, làm cho hắn thậm chí không thể mở mắt. Khi hắn thấy rõ đạo kim quang kia rốt cuộc là vật gì, kim long đã lao xuống trên đỉnh đầu của hắn, hai cánh màu vàng kim lóng lánh dưới ánh nắng hoàng hôn tỏa ra hào quang sáng rực rỡ, lân giáp màu vàng mỹ lệ bao trùm tuyệt đại thân thể của kim long, đôi mắt màu lam tựa như nước biển lóng lánh nhộn nhạo toát ra quang mang bi thương thê lương. Hắc y nam tử cơ hồ chỉ thoáng qua trong lúc đó liền phản ứng, rút ra năm mũi tên màu bạc hướng kim long vọt tới, kim long phun ra một đoàn quang vụ màu vàng, năm mũi tên lao vào trong quang vụ giống như đá chìm đáy biển, vô ảnh vô tung biến mất. Động tác này hoàn toàn chọc giận kim long, hai cánh xinh đẹp của nó buông xuống, hướng vị trí hắc y nam tử đang đứng phun ra một đoàn ngọn lửa màu lam. Hắc y nam tử điểm mạnh một cái trên người quái vật máy móc, thân thể bay ngược ra, hắn vừa rời đi, địa phương hắn vừa đứng liền bị một đoàn biển lửa màu lam bao phủ. Kim long cũng không tiếp tục truy kích, hai cánh hợp lại, tiếp tục lao xuống phía dưới, đi tới bên người Đường Liệp và Phỉ Na, đuôi dài nhẹ nhàng phủ trên mặt đất. " Đi lên!" Đường Liệp và Phỉ Na kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, đồng thời phản ứng, vừa rồi dĩ nhiên là kim long nói với bọn họ. Hai người nhanh chóng nhảy lên đuôi kim long, kim long mang theo hai người bay lên không trung. Quái vật máy móc to lớn vung lên nhảy vọt hung hăng đạp xuống thân thể kim long, kim long linh xảo tránh thoát những cú đạp liên tiếp của nó, hướng về bộ vị thao túng của quái vật phun ra một đoàn ngọn lửa màu lam nóng cháy, tiếng kêu thảm thiết từ bên trọng bộ vị thao túng quái vật truyền ra, mấy tên phụ trách thao túng quái vật lao ra khỏi cửa bộ vị thao túng, bị thiêu đốt ngã xuống từ trên cao. Lân giáp nơi vùng cổ của kim long mãnh liệt dựng thẳng lên, nơi ngực bụng phát ra một tiếng hống điên cuồng đinh tai nhức óc, tất cả tướng sĩ của Lam Đức đế quốc vô ý thức bưng kín lỗ tai, trơ mắt nhìn kim long mang theo hai người Đường Liệp vỗ cánh bay từ từ biến mất vào trong bầu trời đêm tối đen.... Trời u ám, tiếng sấm sét vang dội, kim long mang theo Đường Liệp và Phỉ Na lướt trong mưa gió, tâm tình của Phỉ Na vẫn không thể tỉnh lại từ trong sự bi ai bị mất đi đồng bạn mà tỉnh lại, nằm trên bả vai rộng lớn của Đường Liệp lặng lẽ khóc. Đường Liệp biết lúc này tốt nhất không nên quấy rầy Phỉ Na, chỉ yên lặng an ủi nàng, ánh mắt có thể nhìn thấy tầng mây lần lượt thay đổi, tia chớp chói lòa giống như những con kim xà đang bay múa. Tốc độ của kim long đột nhiên nhanh hơn, trong tiếng kinh hô của Đường Liệp truy đuổi theo điện quang, tia chớp bị nó nuốt vào trong cơ thể, lân giáp màu vàng không ngừng thu hút tia chớp, nhiệt độ rõ ràng tăng lên rất nhiều. Kim long bắt đầu lao xuống phía dưới, hạt mưa lạnh băng đâm đầu phủ xuống trên người Đường Liệp, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với mây mưa như thế, lau đi nước mưa trên mặt, cố gắng nhận thức hoàn cảnh của chính mình. Hết thảy chung quanh đều là mưa bay, màn đêm đã phủ xuống, sắc trời tối tăm đã hoàn toàn phai nhạt, kim long nhẹ nhàng xoay quanh một vòng trên không trung, đáp xuống một tòa sơn cốc nhỏ yên tĩnh. Mưa vẫn không ngừng rơi xuống, đánh lên những lá cây xanh, phát ra tiết tấu ba ba, Phỉ Na mỏi mệt nằm trên đầu vai Đường Liệp đã ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn vương hai dòng nước mắt trong suốt. Đường Liệp sợ nàng bị cảm trong nước mưa, nhẹ vỗ đầu vai nàng, muốn làm nàng tỉnh lại, nhưng Phỉ Na vẫn cứ ngủ yên. Thanh âm trầm thấp của kim long vang lên bên tai: " Để cho nàng ngủ yên một lát..." Đường Liệp kinh ngạc nói: " Chẳng lẽ...ngươi làm cái gì với nàng sao?" Kim long không nói gì, chiếc đuôi hạ xuống, Đường Liệp ôm lấy thân thể mềm mại của Phỉ Na nhẹ nhàng tuột xuống trên bãi cỏ. Kim long chậm rãi xoay người lại, đầu lâu thật lớn ghé sát vào Đường Liệp, đôi mắt màu xanh biển tràn ngập vẻ bi thương nhìn thẳng Đường Liệp. Trong lòng Đường Liệp khẽ run lên, hắn đặt Phỉ Na dưới tàng cây tránh mưa, lúc này mới đi tới bên người kim long: " Sao ngươi tìm được chúng ta?" Tiếng thở của kim long ồ ồ mà nặng nề: " Vô luận ở nơi nào ta cũng cảm nhận được cây quyền trượng nọ." Đường Liệp rút quyền trượng mà Huyền Tư Triết đưa cho hắn ra: " Là quyền trượng này sao?" Đầu lâu kim long nằm dài xuống phía trước, chiếc miệng màu vàng cơ hồ nằm rạp xuống dưới chân Đường Liệp: " Xoay phần đuôi của quyền trượng, ngươi sẽ phát hiện bí mật trong đó." Đường Liệp dựa theo lời nó, xoay chuyển phần đuôi quyền trượng, quả nhiên phát hiện ánh sáng trong quyền trượng, từ trong đó lăn ra viên minh châu màu vàng. Đường Liệp cầm viên minh châu, quang mang nhu hòa màu vàng hướng bốn phía tỏa khắp, nói đến kỳ quái, mưa bụi chung quanh theo quang vụ tỏa ra chợt hướng bốn phía co rút lại. Kim long nói: " Đây là Long Tinh, đó chính là mấu chốt cho Long tộc sinh nở." Kim long thở dài một hơi: " Chủ nhân đã chết, tính mạng của ta cũng sắp theo chủ nhân rời đi." Đường Liệp khó hiểu hỏi: " Nhưng ngươi là rồng a, tính mạng của rồng chẳng lẽ phải dựa vào chủ nhân mà sống sao?" Kim long chậm rãi gật đầu: " Rồng nếu đã chết, chủ nhân mặc dù mất đi lực lượng, nhưng trên tính mạng vẫn còn có thể kéo dài thêm thời gian, nhưng nếu chủ nhân chết, rồng sẽ chết theo hắn, bởi vì tính mạng của ta phó thác cho chủ nhân, không thể một mình sinh tồn trên thế giới này." Đường Liệp tràn ngập đồng tình nhìn kim long, trong lúc nhất thời không biết làm sao an ủi nó. Kim long nói: " Trên thân của ngươi đã tràn ngập lực lượng thần kì, ta nghĩ đây cũng chính là nguyên nhân chủ nhân lựa chọn ngươi kế thừa quyền trượng." Đường Liệp lắc đầu nói: " Quyền trượng là hắn ủy thác ta giao cho công chúa Huyền Ba, ta cũng không phải là người kế thừa do hắn chỉ định." " Quyền trượng mặc dù là tín vật hoàng gia, nhưng Long Tinh lại chỉ có thể giao cho nam tính." Kim long quyết đoán nói. Đường Liệp ngơ ngác nhìn minh châu màu vàng trong tay, xem ra lời của kim long hẳn là thật sự, Huyền Tư Triết nếu chỉ vẻn vẹn truyền quyền trượng cho công chúa thì tại sao không giao cho người khác. Kim long nói: " Muốn trở thành Long kỵ sĩ chính thức, muốn đích thân ấp trứng con rồng thuộc về mình, chỉ có Long Tinh, mới có thể ấp ra trứng rồng." Đường Liệp có chút kỳ quái dò hỏi: " Mặc dù ta có Long Tinh, nhưng Long Đản( trứng rồng) ở nơi nào?" Kim long phát ra một tiếng thở dài buồn bã: " Nó ở trong bụng ta!" Đường Liệp nhìn thân thể cao lớn của kim long, không biết trứng của con kim long này lớn cỡ bao nhiêu? Hắn từng nhìn thấy lớn nhất cũng chỉ là trứng đà điểu, trên lý luận trứng rồng hẳn là phải lớn hơn trứng đà điểu rất nhiều a? Kim long nói: " Long Đản vẫn còn chưa hoàn thành dựng dục, ta không có năng lực sinh nó ra thuận lợi, muốn lấy nó ra, phải dùng đao xé bụng ta ra." Đường Liệp không đành lòng nói: " Vậy làm sao được?" " Tính mạng của ta đã không còn bao lâu thời gian, nếu ta chết, Long Đản trong cơ thể cũng sẽ hoàn toàn theo ta mà mất đi sự sống, muốn cho tính mạng nó tiếp tục kéo dài, ngươi phải làm như vậy!" Kim long chậm rãi nằm xuống bãi cỏ. Đường Liệp mím chặt môi, mí mắt đột nhiên nháy mạnh, hắn quay đầu đi: " Ta làm không được!" " Ngươi nhất định có thể làm được! Chủ nhân đã lựa chọn ngươi, thì chứng minh ngươi có thể khống chế long lực lượng! Cầu ngươi!" Kim long thấp giọng khẩn cầu. Đường Liệp nắm chặt chuôi đao, cánh tay bởi vì quá độ căng thẳng mà phát ra một trận run rẩy, hắn chậm rãi rút ra trường đao, từ từ đi tới trước mặt kim long. Kim long ánh mắt bình thản mà an tường, không có bất luận điều gì sợ hãi: " Cẩn thận cắt lân giáp của ta, không nên làm bị thương Long Đản." Đường Liệp nặng nề gật đầu, rốt cuộc hạ quyết tâm, đao phong dán lên bụng kim long, cánh tay hơi dùng sức, lúc này một cỗ lực lượng từ trong cơ thể của kim long truyền nhập vào trong thân đao, hai tay hắn nóng rực lên, da thịt trên cánh tay vì không chịu nổi sự giày vò của sức nóng, từ cánh tay phải bắt đầu cháy lên, nội tâm kinh hoảng của Đường Liệp trong nháy mắt qua đi, từ từ bình tĩnh trở lại, bởi vì hắn phát hiện ngọn lửa này không có thương tổn gì với da thịt của hắn. Hình xăm thánh long màu lam rõ ràng hiện lên trên cánh tay phải của Đường Liệp, lực lượng từ trong cơ thể kim long nhanh chóng chuyển hóa thành năng lượng cho Đường Liệp, Đường Liệp trong thời gian ngắn quên đi sự đồng tình và thương hại, toàn tâm đầu nhập vào công việc trước mắt, cánh tay phải rõ ràng cảm giác được chỗ năng lượng tụ tập ở bụng dưới kim long, dựa theo Đường Liệp tính toán, đó hẳn là vị trí của Long Đản. Chiếc sừng Long Tích Dịch cứng rắn sắc bén dị thường, đối với lân giáp của rồng có tác dụng khắc chế tự nhiên, thủ pháp của Đường Liệp thành thạo, độ mạnh yếu vừa đúng, chậm rãi rạch ra vùng bụng yếu ớt nhất của kim long, long huyết màu lam tuôn ra, nhưng không có một giọt rơi trên mặt đất, hoàn toàn bị trường đao trong tay của Đường Liệp hấp thụ, màu nâu u ám của thân đao dần dần biến thành màu lam, theo việc uống no máu rồng, màu sắc của thân đao càng ngày càng đậm, cuối cùng hoàn toàn biến thành màu đen. Quang mang màu vàng từ vùng bụng bị rạch ra của kim long hướng ra bên ngoài bắn ra, ánh sáng mãnh liệt kích thích làm cho Đường Liệp cơ hồ không mở được hai mắt, cánh tay phải thăm dò vào trong cơ thể ấm áp của kim long, lục lọi vị trí của Long Đản. Từng trận nhiệt lưu từ lòng bàn tay phải của hắn dũng mãnh tiến vào cánh tay phải của hắn, bởi vì toàn bộ cánh tay phải đều ngập vào trong cơ thể kim long, Đường Liệp nhìn không được biến hóa của cánh tay phải, nhưng có thể cảm nhận được cánh tay phải đang không ngừng bành trướng, hắn đột nhiên ý thức được mình đang hấp thụ năng lượng của kim long. Đường Liệp mơ hồ cảm thấy một trận áy náy, nhưng hắn hiểu được nhiệm vụ quan trọng trước mắt của mình là gì, tay phải cẩn thận lục lọi trong cơ thể kim long, rốt cuộc chạm tới nơi năng lượng nóng cháy nhất, đầu ngón tay phải chạm vào một vật thể hình tròn cực nóng. Kim long bởi vì đau đớn kịch liệt mà phát ra tiếng rên rỉ nặng nề, long trảo của nó bấu chặt thật sâu dưới mặt đất, thừa nhận sự lục lọi đau đớn kịch liệt của Đường Liệp trong cơ thể. Đường Liệp cẩn thận dò xét chung quanh Long Đản trong cơ thể kim long, bàn tay rốt cuộc thành công nắm lấy Long Đản vào trong lòng bàn tay, chậm rãi rút cánh tay phải ra khỏi cơ thể của kim long. Ánh vàng kim mãnh liệt từ trong khe hở bắn ra, Đường Liệp thật vất vả mới thích ứng được huyễn quang rực rỡ lóa mắt này, giang hai tay, đây là một quả trứng vàng cỡ chừng một quả bóng bàn, Đường Liệp dù sao cũng không ngờ Long Đản lại nhỏ xíu như vậy, so với trứng gà còn nhỏ hơn, quả trứng lại vô cùng mềm mại. Hai mắt màu lam đậm của kim long tràn ngập từ ái nhìn Long Đản trong tay Đường Liệp, lập tức trong ánh mắt toát ra sự thất vọng vô bờ, nó suy yếu vô lực lắc đầu, Long Đản này bị đem ra quá sớm, còn chưa hoàn toàn dựng dục thành hình, mặc dù có Long Tinh tồn tại, chỉ sợ cũng vô pháp thành công dựng dục ra tiểu kim long. Đường Liệp nói: " Là nó sao?" " Là nó...muốn ấp trứng ra kim long, phải dùng năng lượng của bản thân ngươi dung hóa Long Tinh, bao trùm lên trên Long Đản, dựng dục chín chín tám mươi mốt ngày, nó mới có thể phá xác ra..." Kim long nói xong câu đó, đầu lâu thật lớn bỗng nhiên sụp xuống, kim lân quanh thân bỗng nhiên phai nhạt đi, gió lạnh thổi qua, thân thể khổng lồ vậy mà hóa thành tro bụi bay theo gió. Đường Liệp kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt, trên mặt đất chỉ để lại bốn vết trảo ngân thật sâu, ngay cả một mảnh lân giáp của kim long cũng không lưu lại. Trường đao uống no long huyết đã hoàn toàn hóa thành màu vàng, hai bên mờ ảo có hai hình rồng dài đang xoay quanh bay múa, đầu ngón tay khẽ vuốt thân đao, tính chất như kim loại, nhẹ nhàng búng vào phát ra tiếng thanh thúy dễ nghe, tính chất của trường đao dám chắc dưới tác dụng của máu rồng đã xảy ra thay đổi. Đường Liệp lẩm bẩm nói: " Từ nay về sau gọi ngươi là Đồ Long Đao đi!" Trường đao trên không trung bổ ra một chút, phát ra một tiếng rít phá không, đao khí vậy mà đem cây cổ thụ phía trước chém thành hai đoạn, uy lực càng tăng cường hơn lúc trước. Thu hồi Đồ Long Đao, lực chú ý của Đường Liệp tập trung vào Long Đản và Long Tinh trên tay, kim long mặc dù có nói dùng năng lượng bản thân có thể dung hóa Long Tinh, nhưng không có nói cho hắn cách sử dụng năng lượng. Đường Liệp cười khổ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, cho dù có thể ấp cái trứng rồng này ra, dám chắc cũng chỉ là một đứa nhỏ sơ sinh, có thể nuôi dưỡng hay không còn chưa biết, nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài Long Đản, tựa hồ đã biến cứng rắn hơn rất nhiều, Đường Liệp cẩn thận dùng vải bố bao bọc lại, bỏ Long Đản và Long Tinh vào trong túi da bên hông. Phỉ Na nhẹ giọng nói mớ: " Hắc Tuyết...Hắc Tuyết...đừng rời bỏ ta..." Đường Liệp yên lặng đi tới cạnh nàng, bóng đêm dày đặc, mưa to không ngừng, sơn cốc nho nhỏ này yên tĩnh tới khác thường, ngực của Phỉ Na kịch liệt nhấp nhô, nàng bỗng nhiên bật dậy, hoảng sợ nhào vào trong lồng ngực Đường Liệp, gương mặt tựa vào da thịt của hắn. Đường Liệp khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài màu vàng mềm mại của nàng, ôn nhu an ủi, cố gắng trợ giúp cho nàng yên ổn trở lại. Sau khi tâm tình Phỉ Na bình phục lại, lập tức phát hiện ra sự thất thố của mình, đỏ mặt đẩy Đường Liệp ra. Đường Liệp biết được mặc dù Phỉ Na tỏ ra kiên cường, nhưng da mặt cũng rất mỏng, cố ý ho khan một tiếng nói tránh đi: " Ta nghĩ truy binh của Lam Đức nhân trong thời gian ngắn sẽ không tìm tới được nơi này." Phỉ Na nhẹ gật đầu, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Đường Liệp, nhỏ giọng hỏi: " Kim long đâu?" Nhắc tới kim long trong lòng Đường Liệp dâng lên một loại cảm giác bi ai, hắn kiệt lực khống chế tâm tình của mình: " Kim long cứu chúng ta tới đây liền bay mất." Phỉ Na nhỏ giọng nói: " Nếu ta không đoán sai, đó là kim long của đế quân, đế quân đã băng hà, tính mạng của nó chỉ sợ..." Tất cả võ sĩ của Huyền Vũ quốc đều hiểu sự thật phải như vậy. Đường Liệp yên lặng gật đầu, đứng lên, hai tay huy vũ một chút: " Ta có chút đói bụng, hay là kiếm gì ăn no rồi hãy nói!" Phỉ Na dịu dàng cười, cùng Đường Liệp ở chung một chỗ có thể quên được rất nhiều chuyện bi thương. Trong sơn cốc có không ít chim chóc, Phỉ Na dùng kim nỗ trong tay, dễ dàng bắn rơi mấy con, châm đống lửa dưới tàng cây, nướng chim, sau khi nướng chín, Phỉ Na mặc dù không rành nấu nướng, nhưng bởi vì trường kì chinh chiến, chuyên môn nhằm vào bên ngoài dã ngoại tiến hành huấn luyện, đi săn và nấu cơm cũng là việc giỏi của nàng, trải qua việc nàng tự thân ra tay, hương thơm lan tỏa, Đường Liệp ăn vào khen không dứt miệng, vui tươi hớn hở nói: " Nhìn không ra ngươi còn có tay nghề như vậy, tương lai chẳng biết nam tử nào có phúc khí cưới ngươi về nhà." Phỉ Na nhẹ giọng nói: " Ăn đồ của ta còn muốn giễu cợt ta, ngươi thật sự là quá phận." Đường Liệp cười ha ha, chỉ cảm thấy bộ dáng thẹn thùng vô hạn của Phỉ Na đặc biệt động lòng, làm cho hắn tâm động. Trong lòng can đảm nói: " Phỉ Na, nếu ta có điều kiện mỗi ngày ăn thịt nướng của ngươi, thật là tốt quá." Phỉ Na thông tuệ, làm sao nghe không hiểu ý của Đường liệp, bật tiếng cười khẽ, cầm lấy một con chim bên người nói: " Nếu cho ngươi ăn như vậy mỗi ngày, một ngày nào đó ngươi sẽ ngán thôi." " Sẽ không, chỉ cần nhìn ngươi là ta sẽ không ngán!" Đường Liệp dõng dạc nói ra. Phỉ Na dưới ánh mắt nóng rực của Đường Liệp không khỏi tâm hoảng ý loạn, nàng đứng lên nói: " Ta đi rửa mặt chải đầu một chút, trời sẽ sáng nhanh, chúng ta phải nhanh chóng đi Mặc Vân Thành hội hợp với đại soái." Nàng chạy trốn thật nhanh. Đường Liệp nhìn theo bóng hình xinh đẹp của Phỉ Na nhịn không được lắc đầu, tính cách Phỉ Na xưa nay mạnh mẽ, nếu mình biểu hiện quá mức chủ động ngược lại làm cho nàng có tâm tình mâu thuẫn, thậm chí phản cảm, Đường Liệp cân nhắc, quyết định chậm rãi tấn công nàng. Phỉ Na úp mặt vào trong đầm nước mắt lạnh, lời vừa rồi của Đường Liệp vẫn quanh quẩn bên tai của nàng, nàng lặng lẽ sờ sờ vào tim mình, trái tim vẫn đang đập kịch liệt, nàng yên lặng nói: " Đường Liệp, ngươi đúng là bại hoại, vì sao lại nói lời đó với ta." Trong cuộc sống của nàng, đây là lần đầu tiên khó quên một nam tử. Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Phỉ Na nhẹ nhàng cắn môi dưới, trong lòng có chút sợ hãi lại có chút vui mừng, Đường Liệp tên da mặt dày này quả nhiên đi theo tới. Nàng thình lình xoay người lại: " Đường Liệp, ngươi thật đáng ghét..." Gương mặt trong nháy mắt mất đi huyết sắc, đồng tử bởi vì cực độ hoảng sợ mà nở lớn. Phía sau là một nam tử cao gầy, hắn mặc bộ áo da thú, da thịt lõa lồ bên ngoài, màu da trắng bệch như bị bệnh, lại giống như ngâm thời gian dài trong nước, khuỷu tay và gương mặt đầy nếp nhăn, làn da trên đỉnh đầu hư thối nhiều chỗ, kéo dài tới trên mặt của hắn, bên mặt trái hoàn toàn hư thối, ánh mắt chỉ còn lại một co, ngơ ngác nhìn Phỉ Na, toát ra ánh mắt tham lam mà dâm tà. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn " A!" Phỉ Na hoảng sợ phát ra một tiếng thét to. Nam tử kia run rẩy đi tới gần Phỉ Na, cổ họng phát ra thanh âm kinh khủng: " Mân La...Mân La..." Hai cánh tay chìa ra phía trước, tay trái chỉ còn lại hai ngón, tay phải mặc dù đủ năm ngón nhưng đầu ngón tay đều đã hư thối. Phỉ Na mặc dù là thống lĩnh ngàn quâ, nhưng chưa bao giờ trải qua tràng diện khủng bố như vậy, nàng lui ra sau từng bước, nhanh chóng rút ra ngọc bích đao chỉ hướng nam tử kia nói: " Không được tới đây, đi qua đây ta sẽ ra tay đó..." Nam tử kia buồn bã kêu lên: " Ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ giết ngươi, Mân La...vì sao ngươi còn trách ta?" Hắn vừa nói bước chân vẫn ép sát tới. Phỉ Na đã không còn đường thối lui, phía sau là đầm nước, nàng cắn môi anh đào, ngọc bích đao trong tay thoáng hiện ra quang hoa màu xanh, hướng nam tử kia gào thét chém tới. Nam tử kia vẫn không làm ra động tác tránh né gì, đợi khi ngọc bích đao đi tới gần thân thể của hắn, tay trái như tia chớp dò xét tới, hai ngón tay vững vàng nắm vững thân đao, Phỉ Na thân là hoàng kim chiến sĩ, vũ lực đã sớm tiến vào nhóm nhất lưu cao thủ, không nghĩ tới lại bị một chiêu của đối thủ bắt được binh khí, trong nội tâm kinh hãi tới tột đỉnh. " Buông nàng ra!" Tiếng rống giận dữ của Đường Liệp từ phía sau vang lên, từ khi nghe được tiếng gọi đầu tiên của Phỉ Na hắn liền vọt tới, xuất phát từ sự quan tâm đối với an toàn của Phỉ Na, Đường Liệp ra tay không chút nào lưu tình, hai tay nắm chặt Đồ Long Đao, vọt tới trước với tốc độ cao, vọt tới cách nam tử kia chừng năm thước, nhảy mạnh lên, Đồ Long Đao giơ cao khỏi đỉnh đầu, toàn lực hướng cái đầu hư thối của nam tử kia chém tới, cố gắng muốn dùng một đao chém hắn làm hai nửa. Nam tử kia quả nhiên thả ngọc bích đao, hắn buông tay quá đột ngột, Phỉ Na bật lui ra sau, theo quán tính nàng rơi luôn vào trong đầm nước. Con mắt duy nhất che kín tơ máu của nam tử kia nhìn thẳng Đồ Long Đao trong tay Đường Liệp, xẹt qua một tia ngạc nhiên không cảm thấy, thân thể hơi lách qua, tránh thoát một kích bắt buộc của Đường Liệp, tay phải giống như linh xà lộ ra, nắm lấy cổ tay Đường Liệp, không chờ Đường Liệp làm ra phản ứng, tay trái đã kẹp lấy đao phong, đoạt lấy Đồ Long Đao. Tay phải toàn lực bị kéo ra, thân hình Đường Liệp kêu thảm bay ngược ra phía sau, sau lưng nặng nề đập vào trên thân cổ thụ, liên tiếp chàng gãy ba nhánh cây mới rơi xuống mặt đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]