Chương trước
Chương sau
Thân thể to lớn của lam long trong bóng tối điên cuồng xông tới, Đường Liệp lại giống như được sinh ra dính chặt trên người nó, lam long vô số lần muốn hất hắn xuống, liên tục thất bại làm cho nó tựa hồ mất đi tin tưởng, tốc độ bay lượn không ngừng giảm bớt, bụng kề sát trên mặt nước, chiếc đuôi điên cuồng quăng quật lúc này cũng thành thật sụp xuống.
Vừa rồi kịch liệt xông tới, Đường Liệp mặc dù tránh thoát vận mệnh bị vỡ thành thịt vụn, nhưng đá vụn bắn ra đầy trời đã sớm làm cho thân thể hắn lỗ chỗ vô số vết máu, lại trải qua ngâm dưới nước sông, miệng vết thương càng thêm đau đớn làm cho hắn khó thể chịu nổi. Toàn bộ chỉ dựa vào nghị lực mạnh mẽ của bản thân mà chống đỡ, nếu không hắn đã sớm buông tha cho.
Cảm giác của cánh tay phải ngày càng trở nên nhạy cảm, còn cách lớp lân giáp dày của lam long, Đường Liệp cũng có thể cảm giác được nhịp tim nó đang đập, sau khi thân thể của lam long buông lỏng, lại lần thứ hai căng thẳng, nương theo một tiếng hét lên điên cuồng kinh thiên động địa, thân thể cao lớn của lam long thình lình hướng phía trên bay đi, lực lượng lúc này của nó đã đạt tới cực hạn.
Đầu lâu cứng rắn bỗng nhiên đánh lên trên nham thạch, nham thạch không chịu nổi liền nứt toác ra, hòn đá lẫn đá vụn thật lớn từ lỗ thủng rơi xuống, lại thêm cỗ cột nước mãnh liệt mênh mông xông tới.
Lam long đón cột nước vọt đi tới, với tốc độ bất khả tư nghị xuyên qua hồ nước bên trên, mang theo bọt nước trong suốt, lao ra khỏi mặt hồ, bay lên tận trời.
Ánh nắng sáng rỡ giữa trưa chiếu trên người con cự long màu lam, ánh nắng bắn ra quang mang màu lam chói mắt, hai mắt của Đường Liệp bởi vì chịu không nổi cường quang kích thích mà gắt gao nhắm chặt lại.
Đầu lâu thật lớn của lam long linh hoạt chuyển hướng phía sau, hai mắt màu xanh biếc lóe ra quang mang yêu dị.
Một người một rồng gắt gao nhìn nhau, lam long đột nhiên mở miệng ra, một cỗ nước chảy cường đại từ miệng mũi nó toàn lực phun ra, nước chảy giống như búa tạ ngàn cân giã lên trên người Đường Liệp, trước mắt Đường Liệp tối sầm, tức khắc mất đi tri giác, thân thể từ giữa không trung thẳng đứng rơi xuống.
Dòng sông Hắc Thủy bạo ngược rốt cuộc khôi phục sự ôn nhu vốn có, Huyên nhi tỉnh lại, lại phát hiện mình nằm trên thuyền da, những người khác sớm đã không biết đi đâu, trong nội tâm hoảng sợ, lớn tiếng kêu lên: " Chủ nhân!" Thanh âm quanh quẩn trong bóng đêm thật lâu, nhưng không có ai trả lời nàng.
Nước mắt bất lực từ gương mặt Huyên nhi chảy xuống, nàng xoay người nhìn lại mơ hồ đã thấy phía trước có một đạo ánh sáng chiếu vào trong thế giới tối đen này.
Chậm rãi triển khai cánh chim, chấn động rũ nước rớt xuống, Huyên nhi chập chờn trên mặt nước sông Hắc Thủy bay về hướng có ánh sáng.
Lối ra chính là một thác nước, Huyên nhi xuyên qua rèm nước thiên nhiên này, một cơn gió mát từ hồ thổi tới, ánh sáng ấm áp bao phủ lấy nàng. Huyên nhi cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy một đạo cầu vồng bảy màu đang vắt ngang phía trước thác nước, làm cho thác nước và nước hồ trong như gương nối tiếp nhau.
Hồ nước trong vắt thấy đáy, một nửa là đen kịt như mực, thiên nhiên kỳ quan khó gặp này làm cho Huyên nhi mở rộng tầm mắt. Nhưng nàng lại không có tâm trạng hâm mộ cảnh trí tuyệt mỹ này, trong lòng lo lắng cho an nguy của Đường Liệp vô cùng.
Trên mặt hồ xoay quanh hồi lâu, thủy chung không phát hiện ra tăm hơi của ai, trong nội tâm của Huyên nhi khẩn trương tới cực điểm, nàng không thể tưởng tượng, nếu mất đi chủ nhân, nàng làm sao mà sống sót? Bàn tay vô tình hạ xuống chạm vào cây sáo ngọc bên hông, Huyên nhi đột nhiên nghĩ tới Lăng Ưng, nàng gỡ sáo ngọc xuống, dùng sức thổi lên, tiếng sao du dương theo gió hồ mát mẻ xa xa tản ra ngoài. Không biết Lăng Ưng có thể nghe được lời kêu gọi từ xa xôi của nàng hay không?
Thân thể đau nhức làm cho Đường Liệp từ trong mê man tỉnh lại, giương đôi mắt phát hiện hai tay đang bị còng lại, trên chân bị xích chặt dính vào năm tên Đạo tộc nhân, bọn họ bị giam giữ trong một lồng sắt đặt trên xe chở tù.
Trong lòng Đường Liệp ý niệm đầu tiên chính là hắn vẫn còn sống, sau đó lại thầm nghĩ: " Chẳng lẽ là lam long đem ta bắt tới nơi này?" Hắn dùng sức nhúc nhích thân thể, nhưng lại làm cho những Đạo tộc nhân bị xích chung với hắn bừng tỉnh, họ liếc mắt nhìn hắn, trong miệng huyên thuyên nói gì đó.
Đường Liệp nghe không hiểu ngôn ngữ của Đạo tộc nhân, đành phải giả vờ câm điếc quay đầu đi, từ cách ăn mặc của binh lính áp giải bọn họ xem ra, hẳn là một phần quân đội của Huyền Vũ đế quốc, trong lòng Đường Liệp thầm kêu không hay, nếu lần này rơi vào trong tay Tư Mã Thiên Phong, chỉ sợ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đạo tộc nhân bên cạnh rốt cuộc không chịu nổi đói khát, trong miệng không ngừng khẩn cầu: " Nước...nước.." May là hắn phát âm chữ này coi như chuẩn xác.
Một gã kỵ binh đế quốc đi tới trước xe chở tù, xuất ra túi nước, rút nắp bình hươ qua lại trước xe tù, vài tên Đạo tộc nhân chồm tới, Đường Liệp mặc dù không muốn động, nhưng vì bọn họ kéo theo hắn nên cũng không thể không chồm tới, xiềng chân thô ráp làm làn da của hắn tóe máu.
Bọn họ bị phơi nắng dưới ánh mặt trời đã lâu, thân thể tản mát ra mùi mồ hôi khó chịu, lại còn chen chúc cùng một chỗ, càng tăng thêm sự ngột ngạt khó thở.
Tên kỵ binh đế quốc cố ý dùng túi nước dụ dỗ bọn họ, thỉnh thoảng đổ ra một chút nước trong, vài tên Đạo tộc nhân liều mạng tranh đoạt, vì một chút nước, bọn họ bắt đầu xô đẩy nhau.
Nhìn thấy Đạo tộc nhân xô đẩy đè ép nhau bên trong xe tù, bọn kỵ binh đế quốc chung quanh tất cả đều cười lên ha hả.
Đường Liệp đã sớm hiểu được đám binh lính này cố ý làm nhục bọn họ, trong lòng càng tăng thêm tức giận, ánh mắt thoáng nhìn thấy bên hông tên kỵ binh là một thanh trường đao màu đen, chính là thanh trường đao của mình, trong đầu đột nhiên sinh ra một kế sách, chỉ cần có thể đoạt được trường đao, lợi dụng nó có thể dễ dàng chặt đất khóa chân và khóa tay.
Trong tâm niệm, hắn thừa dịp trong tích tắc tên kỵ binh chồm tới đổ nước vào lồng sắt, một đầu chàng vào Đạo tộc nhân bên cạnh, chàng nơi mũi hắn, làm cho máu mũi hắn chảy dài, vài tên Đạo tộc nhân hướng Đường Liệp đánh tới, Đường Liệp cố ý dẫn bọn họ tới ngay góc lồng sắt.
Tên đế quốc kỵ binh thấy vậy càng hướng sâu tới góc xe chở tù, đem nước tưới từ trên đỉnh đầu Đường Liệp, một lòng muốn gây ra cảnh tranh đấu giữa mấy tên tù tội này. Hắn chỉ có vẻ hả hê, thân thể không tự chủ được cúi sát lồng sắt, thình lình Đường Liệp từ trong lồng sắt lộ ra nửa bàn tay, chuẩn xác không lầm nắm được chuôi đao, bỗng nhiên thình lình đoạt lấy.
Vài tên Đạo tộc nhân lúc này mới hiểu được ý tứ của Đường Liệp, liền dừng lại công kích, yểm hộ Đường Liệp lui vào hướng khác của xe chở tù.
Kỵ binh đế quốc kia bị mất đi trường đao kinh hoảng kêu to lên, những kỵ binh chung quanh nghe được động tĩnh hoảng sợ xúm lại chỗ xe tù của Đường Liệp.
Đường Liệp xoay ngược đao phong nhanh như chớp chặt đứt xiềng chân, lại dùng hai chân kẹp lấy thân đao, chặt đứt còng tay. Lúc này tên kỵ binh mất trường đao nhô lên trường mâu hướng bên trong lồng đâm tới, hai tên Đạo tộc nhân đồng thời chụp lấy mũi mâu của hắn, liều mạng chịu những tua gai đâm chảy máu cũng không buông tay.
Đường Liệp ra tay nhanh như gió, trong khoảng thời gian ngắn đã cắt đứt còng tay và xiềng chân của mấy tên Đạo tộc nhân, lại giơ lên trường đao chặt đứt khóa lồng sắt. Suất lĩnh mấy tên Đạo tộc nhân nhảy xuống đất trước khi kỵ binh xông tới.
Mấy tên Đạo tộc nhân lúc này cùng chung kẻ địch với Đường Liệp, cùng Đường Liệp vong mạng chạy trốn hướng bên phải, rất tiếc bọn họ chạy vào trong một mảnh bình nguyên, chung quanh căn bản không có chỗ để ẩn trốn.
Hơn trăm tên kỵ binh đế quốc phóng ngựa đuổi theo bọn họ, hai tên kỵ binh cưỡi ngựa phía trước giương cung cài tên hướng tù phạm bỏ trốn bắn tới.
Tên Đạo tộc nhân bên người Đường Liệp không kịp né tránh, bị mũi tên bắn trúng hậu tâm, mũi tên mang theo máu thịt xuyên ra phía trước ngực. Tên Đạo tộc nhân nhìn vào trước ngực với vẻ không sao tin nổi, hồi lâu mới ý thức đã xảy ra chuyện gì, phát ra một tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế, thân thể té về phía trước.
Một thanh âm lãnh khốc quát lớn: " Còn dám chạy trốn, hắn là tấm gương của các ngươi!"
Thanh âm này đối với Đường Liệp mà nói cũng dị thường quen thuộc, thân hình hắn dừng lại, chậm rãi xoay người, nhìn thấy một thanh niên tướng quân mặc áo giáp màu vàng cưỡi Độc Giác Thú màu trắng, trong tay cầm trường cung màu vàng kéo căng như vầng trăng tròn, mũi tên lóe hàn quang nhắm ngay ngực mình.
Tên thanh niên tướng quân nhìn thấy rõ khuôn mặt của Đường Liệp, gương mặt hiện ra vẻ cực kỳ kinh ngạc: " Là ngươi?"
Lang Uyên chậm rãi buông cung, treo trường cung màu vàng lên người Độc Giác Thú, tay phải huy động ra phía sau một chút, những đế quốc võ sĩ đi theo sau lưng hắn đều buông vũ khí xuống.
Lang Uyên xoay người nhảy xuống Độc Giác Thú, chậm rãi đi tới trước mặt Đường Liệp, vẻ mặt cugnx không có sự vui sướng vì trùng phùng, chuyện Đường Liệp bắt cóc công chúa bỏ trốn đã sớm truyền khắp đế quốc, trước khi chuyện còn chưa rõ ràng hắn cũng không thể xác định được lập trường của chính mình. Mặc dù Đường Liệp là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng phạm phải trọng tội này, chính hắn cũng không dám bao che.
Đường Liệp mỉm cười nói: " Không thể tưởng được có thể nhìn thấy ngươi ở chỗ này."
Lang Uyên thấp giọng nói: " Có chuyện gì về tới doanh trướng của ta rồi hãy nói."
Gỡ áo giáp xuống, thay trường bào, trên người Lang Uyên có thêm vài phần khí chất nho nhã. Hai gã võ sĩ đem một con dê vừa mới nướng chín đưa vào trong doanh trướng, hương thơm mê người tỏa ra trong không khí.
Đường Liệp không chút khách khí nắm lấy ngân đao cắt một cái đùi dê, cắn ngấu nghiến, hắn đói vô cùng, căn bản không thể chống đỡ sự hấp dẫn của thức ăn ngon.
Lăng Uyên bảo người thối lui, uống hai chén rượu ngon bằng sừng tê giác, đưa một chén cho Đường Liệp: " Tại sao Đường tiên sinh lại ở cùng một chỗ với Đạo tộc nhân?"
Trong miệng Đường Liệp ngậm một miếng thịt dê, mơ hồ nói: " Ta cũng nói không rõ ràng, không phải đi theo đế quân ra tiền tuyến sao? Sao lại đi đến chỗ này?"
Lang Uyên thở dài, trong ánh mắt toát ra vẻ u buồn vô hạn: " Chiến sự tại tiền tuyến cũng không tốt lắm, lần này ta phụng mệnh Hắc Thiếp Nhĩ tướng quân đi vận tống lương thảo, trùng hợp đi ngang qua nơi này."
Đường Liệp gật đầu, bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, lúc này cảm giác đói bụng mới giảm xuống, cầm lấy khăn lau miệng nói: " Ngươi đã đi qua nơi này, Tư Mã Thiên Phong suất lĩnh quân đội tiến công Mạt Đề Á thành hẳn là ngươi có nghe nói."
Lang Uyên chậm rãi gật đầu, yên lặng nâng chén rượu.
Đường Liệp nói: " Chuyện tiến công Mạt Đề Á thành, ngươi có tham dự hay không?"
Lang Uyên uống hết chén rượu ngon, mắt nhìn Đường Liệp: " Hình như ngươi không biết rõ nguyên nhân Huyền Vũ đế quốc tấn công Mạt Đề Á thành, nhiều năm qua Đạo tộc nhân vẫn đối lập cùng đế quốc..."
Đường Liệp cả giận nói: " Chỉ bằng vào lý do gượng ép như vậy mà có thể hành hạ uy bức một dân tộc yếu ớt như vậy, có thể tàn nhẫn phá hủy đi thành thị của Đạo tộc nhân sinh tồn?"
Lang Uyên thở dài: " Đường Liệp, ngươi cũng không biết tính tình của Đạo tộc nhân, tiêu diệt Đạo tộc là từ trước khi đế quân thân chinh cũng đã có kế hoạch, chỉ có điều bởi vì chiến tranh đột nhiên bộc phát nên tạm hoãn tiến hành, gần đây Đạo tộc biểu hiện cực kỳ ngoan cố, nhiều lần cướp đoạt lương thảo của đại quân ta, nếu không phải như vậy, ta cũng sẽ không tự mình phụ trách lương thảo lần này." truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đường Liệp thấp giọng nói: " Nói như vậy chuyện Tư Mã Thiên Phong tấn công Mạt Đề Á thành ngươi không có tham dự?"
Lang Uyên gật đầu: " Ta nghe kẻ dưới tay nói bắt được vài tên Đạo tộc trộm lương thảo, thật không ngờ trong đó lại có ngươi."
Đường Liệp cười khổ nói: " Ta cũng không có ăn cắp lương thảo gì, từ thế giới dưới lòng đất trốn ra, ta liền hôn mê, khi mở mắt đã thấy ở trong xe tù, đại khái thủ hạ của ngươi nhìn thấy ta ăn mặc trang phục của Đạo tộc, cho nên cũng bắt luôn cả ta."
Lang Uyên cả giận nói: " Đám phế vật vô dụng này, chỉ biết tham công."
Đường Liệp nói: " Ta nghĩ, muốn cầu ngươi giúp ta một chuyện."
Lang Uyên lẳng lặng nhìn Đường Liệp, hồi lâu mới nói: " Ngươi đã từng cứu tính mạng của ta, để cho ta giúp ngươi làm chuyện gì ta cũng đều nguyện ý, nhưng trước khi ta đáp ứng ngươi thì phải hiểu rõ ràng..." Hắn dừng một chút mới nói: " Ngươi vì sao phải mang công chúa bỏ trốn?"
Đường Liệp đã sớm ngờ tới Lang Uyên sẽ có nghi vấn này, nhìn thẳng hai mắt Lang Uyên đột nhiên bộc phát ra một tiếng cười to sang sảng: " Trong lòng ngươi Đường Liệp ta có phải là người háo sắc như vậy hay không?" Hỏi ra những lời này, Đường Liệp không khỏi có chút hối hận, lần đầu tiên đi chơi Lang Uyên đã nhận thức mình đúng là một tên háo sắc, Đường Liệp không chờ Lang Uyên trả lời, tiếp tục nói: " Đường Liệp ta dù yêu thích sắc đẹp, nhưng càng xem trọng tính mạng của mình, không có lý do gì câu dẫn công chúa mà không để ý tới tính mạng của mình!"
Lang Uyên thấp giọng nói: " Với sự hiểu biết của ta đối với ngươi ta cũng không tin ngươi lại làm ra chuyện như vậy."
Đường Liệp nói: " Nguyên nhân đích thực của chuyện này chính là vì thái tử Huyền Diên muốn giết chết Huyền Ba công chúa!"
" Cái gì?" Lang Uyên giật bắn mình, hắn không thể tưởng tượng thái tử Huyền Diên có lý do gì muốn giết hại chính em gái ruột của mình.
Đường Liệp sửa sang lại một chút suy nghĩ, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong đế đô cho Lang Uyên nghe, Lang Uyên từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ và bất bình, chén rượu sừng tê trong tay vỗ mạnh xuống bàn, bỗng nhiên đứng dậy: " Đám gian tặc này, thừa dịp đế quân đích thân ra tiền tuyến, không thể phân thân, vậy mà dám làm ra chuyện như vậy! Không ngờ còn vô sỉ phái người báo tin tức giả dối với đế quân."
Đường Liệp cười lạnh nói: " Kỳ thật người rõ ràng mọi chuyện nhất chính là đế quân, chính hắn đích tay giao mật chỉ cho Huyền Ba công chúa, làm hại chúng ta tới nông nỗi như vậy, ta không tin hắn không phát hiện ra chuyện này."
Lang Uyên chậm rãi bước qua lại mấy bước, thấp giọng nói: " Vô luận đế quân biết hay không, chuyện này chúng ta phải ngay mặt thông cáo cho hắn, Đường Liệp, ngươi đi theo ta đến Hổ Cứ Quan, hướng đế quân báo cáo lại việc này."
Đường Liệp thở dài nói: " Nhưng ta và Huyền Ba công chúa đã bị thất lạc tại sông Hắc Thủy, mặc dù nhìn thấy đế quân, lại làm sao cho hắn tin tưởng?"
Lang Uyên quyết đoán nói: " Ta sẽ phái người tìm kiếm ở gần đó, sẽ phái thân tín tới lưu trú nơi đây, chỉ cần tìm thấy công chúa, lập tức hộ tống nàng đi tới Hổ Cứ Quan. Bệ hạ ở tại Hổ Cứ Quan thì cả đế quốc cũng đã biết, có lẽ công chúa ở nơi nào cũng sẽ nghe thấy."
Đường Liệp gật đầu nói: " Được! Cứ dựa theo lời ngươi mà làm!"
Vận chuyển lương thảo là chuyện cấp bách, sau khi tìm kiếm Huyền Ba ở những nơi gần đó mà không có kết quả, Đường Liệp đi cùng Lang Uyên đi tới Hổ Cứ Quan trước.
Trước đó Lang Uyên dặn dò Đường Liệp không nên bại lộ thân phận của mình, đối ngoại tuyên bố là thân tín mình phái đi dò xét quân tình của Đạo tộc, để tránh sinh ra thêm chuyện khác, Đường Liệp thay khôi giáp của đế quốc võ sĩ, trà trộn vào quân lính, hắn trời sinh tính tình nhiệt tâm hào sảng, rất nhanh đã hòa mình vào binh lính chung quanh. Năm ngày sau đã tiến vào Thất Khúc Than cách Hổ Cứ Quan chừng trăm dặm, đây là một giải đất ao đầm, phóng mắt nhìn lại giống như một mảnh thảo nguyên bằng phẳng, nhưng khi đi tới lại phát hiện đường đi cực mềm, rất nhanh đất mềm đã lún tới mắt cá chân, rất nhiều nơi còn lún xuống tận đầu gối.
Lang Uyên mặc dù đã nhiều lần đi qua nơi này, vẫn rất cẩn thận, để cho mười tên lính tạo thành tiểu đội, đi phía trước dò đường, đội xe đi theo phía sau xa xa.
Vào buổi tối, một chiếc xe lương thảo lún trong bùn sình, đội quân không thể không dừng lại, lợi dụng xe khác kéo cỗ xe bị lún lên.
Đường Liệp khó hiểu hỏi: " Đã con đường này nhiều ao đầm, vì sao không chọn đường khác mà đi?"
Lang Uyên mày kiếm cau chặt nói: " Chiến sự nơi tiền tuyến khẩn cấp, đại quân gặp phải nguy cấp hết lương thực, nếu lựa chọn con đường khác, ít nhất phải tốn thêm hai ngày thời gian, hai ngày cũng đã đủ phân ra thành bại của chiến tranh."
Nhờ vào chúng tướng sĩ cùng nhau ra sức, chiếc xe ngựa chở lương thảo rốt cuộc được kéo lên, Lang Uyên thở ra một hơi, hạ mệnh lệnh nghỉ ngơi tại Thổ Mộc Đảo ở năm dặm phía trước, bởi vì màn đêm đã phủ xuống, những côn trùng rắn rít ẩn nấp ban ngày trong ao đầm bắt đầu ra ngoài, huống chi ban đêm sương mù càng tăng nhiều, ao đầm càng trở nên mềm xốp, mặt đất không thể chịu được gánh nặng của những chiếc xe lương thảo.
Thổ Mộc Đảo là gò đất duy nhất cứng rắn bên trong khu ao đầm, phiến đất này chỉ chừng một dặm, cổ mộc cao chọc trời, cành cây xum xuê, ở giữa có một mảnh bãi cỏ trống trải, đây là địa phương Lang Uyên lựa chọn đóng quân.
Ăn cơm xong, Đường Liệp một mình leo lên gò cao, ngóng nhìn bầu trời đêm xa xa, từ khi trở lại trên mặt đất, hắn còn chưa cẩn thận quan sát tinh không về đêm, bầu trời đêm nay dị thường trong sáng, sao sáng đầy trời. Đường Liệp không khỏi nhớ tới Huyên nhi và Huyền Ba, không biết Nhã Dịch An có mang theo được các nàng đào thoát hiểm cảnh? Hắn không khỏi lo lắng cho vận mệnh của họ, nếu bọn họ thoát khỏi hiểm cảnh, tại sao đến bây giờ Huyên nhi còn chưa tìm được mình? Nàng tinh thông ngôn ngữ loài chim, dùng loài chim hẳn là có thể tìm được hành tung của mình rất nhanh, chẳng lẽ...Đường Liệp không dám nghĩ tiếp, nhắm mắt lại, trong nội tâm thầm thở dài.
Ánh sao đêm như thế, cũng là bầu trời đêm, giờ phút này Huyên nhi cũng đang nhìn lên bầu trời đêm mà phiền muộn.
Lăng Ưng lặng yên đi tới cạnh nàng, nhẹ giọng nói: " Lại nghĩ tới Đường Liệp?"
Huyên nhi gật đầu, đôi mắt đẹp sáng như nước nhộn nhạo làm lòng người đau xót: " Nếu không phải vì cứu chúng ta, chủ nhân cũng sẽ không..." Nhớ tới nụ cười hòa ái dễ gần của Đường Liệp, Huyên nhi nhịn không được bật khóc nức nở.
Lăng Ưng thở dài: " Đường Liệp là một nam nhân chân chính!" Hai tay hắn bắt chéo sau lưng, an ủi Huyên nhi: " Ta tin tưởng loại người như hắn tuyệt không có việc gì, bởi vì vận khí của hắn thật sự rất tốt..." Lăng Ưng tựa hồ cảm giác những lời này không đủ xác thực, dừng lại một chút lại nói: " Người hiền tự có trời giúp!"
Huyên nhi nhẹ giọng nói: " Người hiền tự có trời giúp, không sai! Chủ nhân nhất định không có việc gì!"
Trường đao bên hông đột nhiên phát ra " xoẹt!" một tiếng vang nhỏ, Đường Liệp kinh ngạc cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy trường đao đã bắn ra khỏi vỏ hai tấc, màu lam quang mang chớp lên kỳ dị, trước giờ chưa từng phát sinh qua hiện tượng như vậy. Đường Liệp chậm rãi rút ra trường đao, nhưng lại cảm thấy cả thanh đao phát ra quang mang như kim loại, thanh trường đao này là dùng chiếc sừng nhọn của Long Tích Dịch tạo thành, bởi vì nguyên nhân tính chất của chính nó, phản quang chưa từng cường thịnh đến như thế. Đường Liệp vươn ngón tay bắn nhẹ vào thân đao, phát ra một tiếng vang thương thương nho nhỏ, thân đao hơi rung động, hắn cơ hồ kết luận trường đao đã xảy ra biến hóa thập phần kỳ lạ. Cẩn thận nghĩ lại, có lẽ là do máu của lam long làm cho trường đao xảy ra biến hóa, có lẽ chuyện này sau này phải hỏi Thiết Ma Ngao mới biết được nguyên nhân chính thức.
Doanh địa dần dần yên tĩnh xuống, ngoại trừ hơn mười binh lính phụ trách canh gác, đa số người đã ngủ, Đường Liệp ngáp một cái, đút đao vào vỏ, xoay người hướng doanh trướng đi đến.
Vừa mới đi ra hai bước, trường đao lại từ trong vỏ đao toát ra, trong nội tâm Đường Liệp chấn động, vừa rồi hắn chỉ nghĩ là ngẫu nhiên, lần này lại khiến cho hắn coi trọng, trong truyền thuyết từng có trường đao cảnh cáo chuyện sắp xảy ra, không nghĩ tới lại phát sinh trên người của mình.
Đường Liệp nhìn bốn phía chung quanh, cũng không có phát hiện trạng huống gì đặc biệt, tay phải rất nhanh chụp vào chuôi đao hướng địa phương chất lương thảo đi tới. Hai gã binh lính canh gác ở nơi này rất quen thuộc Đường Liệp, xa xa cười nói: " Tiên sinh còn chưa ngủ?"
Đường Liệp gật đầu, thấp giọng nói: " Có trạng huống dị thường gì không?"
Hai người đồng thời lắc đầu.
Đường Liệp thoáng yên ổn trong lòng, đang chuẩn bị bước đi, mắt cá chân thình lình căng thẳng, thân thể bị lực mạnh bất thình lình kéo mạnh, ngã ngay xuống đất.
Cùng lúc đó, hai gã binh lính phụ trách canh gác lương thảo bị hai gã võ sĩ hắc y che mặt nhanh như tia chớp đánh ngã xuống đất.
Đường Liệp phản ứng thần tốc, trong tích tắc thân thể mất đi cân bằng, đã rút trường đao ra khỏi vỏ, dựa vào ý thức xuất chúng của bản thân, trong nháy mắt quay mũi đao hung hăng đâm xuống mặt đất.
Đối thủ " Di!" một tiếng thét kinh hãi, trên mặt đất xảo diệu né tránh, tránh thoát được một đao do Đường Liệp toàn lực đâm tới, không chờ Đường Liệp kịp đứng lên, tay trái vững vàng nắm được cổ tay của Đường Liệp, tay phải hướng cổ họng của hắn siết chặt. Đường Liệp ứng biến cũng cực nhanh, tay trái chuẩn xác không lầm chụp trúng cổ tay tráng kiện của đối phương, lăn tròn trên mặt đất cùng hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Liệp và đối thủ đồng thời kinh hãi, Đường Liệp trăm triệu cũng thật không ngờ người đánh lén mình chính là Thái Đồ Nhĩ đã thất lạc tại Mạt Đề Á thành.
" Đường Liệp!" Thái Đồ Nhĩ kinh hô.
Trên mặt Đường Liệp hiện ra một nụ cười kích động, buông cánh tay Thái Đồ Nhĩ ra, Thái Đồ Nhĩ kéo hắn đứng lên.
Động tĩnh bên này đã làm cho những binh lính phụ trách canh gác khác kinh động, lớn tiếng la hét hướng bên này chạy tới.
Đường Liệp chẳng quan tâm giải thích nhiều, hạ giọng nói với Thái Đồ Nhĩ: " Đi nhanh lên!"
Thái Đồ Nhĩ gật đầu, đang lúc muốn độn xuống đất, lại nghe một thanh âm lạnh lùng nói: " Tốt nhất ngươi nên đứng yên tại chỗ, nếu không ta sẽ biến ngươi thành một con nhím!"
Đường Liệp và Thái Đồ Nhĩ kịch chấn, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy trong rừng cây, cất giấu hơn một trăm cung tiễn thủ, Lang Uyên cũng ở trong đó.
Trong lòng Đường Liệp thầm than, Lang Uyên làm việc kín đáo, vậy mà đã bố trí mai phục canh gác trên cây, ngay cả mình cũng bị giấu giếm.
Thái Đồ Nhĩ ha ha cười lạnh nói: " Ngươi có bản lãnh đó sao?" Từ bên hông cởi xuống song nhận phủ, ý muốn liều mạng với đối phương.
Đường Liệp rất sợ Thái Đồ Nhĩ thân cô thế yếu, bằng ba gã Đạo tộc căn bản không thể chống lại được quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh của Huyền Vũ đế quốc, huống chi vũ lực của Lang Uyên sớm đã bước vào cấp bậc Hoàng Kim võ sĩ, mặc dù so đấu tay đôi, Thái Đồ Nhĩ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Đường Liệp lớn tiếng nói: " Chậm đã! Ta nghĩ đây là hiểu lầm!"
Lang Uyên kỳ thật vừa rồi đã nhìn thấy Đường Liệp và Thái Đồ Nhĩ đánh nhau, Thái Đồ Nhĩ gọi tên Đường Liệp rất rõ ràng, từ khi đó Lang Uyên đã dám chắc giữa họ đã có quen biết. Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống, hạ xuống bên người Đường Liệp, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn Thái Đồ Nhĩ nói: " Ngươi nửa đêm xông vào doanh địa của ta, rốt cuộc có mục đích gì?"
Thái Đồ Nhĩ mặc dù rơi vào trong vòng vây của hắn, trong ánh mắt không có bất luận sự sợ hãi nào, kiên cường nói: " Đốt cháy lương thảo của ngươi, giết sạch đám hỗn đản vô sỉ các ngươi!"
Trong đôi mắt Lang Uyên xẹt qua một tia phẫn nộ: " Vậy phải nhìn xem ngươi có bổn sự như vậy hay không."
Thái Đồ Nhĩ cười to nói: " Ỷ đông hiếp cô sao? Lão tử chờ ngươi!"
Lang Uyên cười lạnh nói: " Đối với tên trộm như ngươi, không cần thiết!" Hắn trở tay lấy cự kiếm trên đầu vai xuống, bước ra phía trước một bước.
Đường Liệp một phát bắt được cánh tay Lang Uyên, thấp giọng khuyên can: " Bỏ đi..."
Lang Uyên lớn tiếng nói: " Nếu ngươi thắng trường kiếm trong tay ta, hôm nay ta tha cho ba người các ngươi rời đi!"
Thái Đồ Nhĩ giận dữ hét: " Lão tử nếu là bại trong tay ngươi, ba tính mạng này ngươi cứ tùy ý cầm đi!" Hai người đều là tính tình thẳng một đường không chịu cong, một hồi đại chiến nhất định xảy ra.
Lang Uyên giãy ra khỏi bàn tay của Đường Liệp, bạo rống một tiếng hai tay nâng cự kiếm lên, thình lình hướng đầu của Thái Đồ Nhĩ bổ tới, thân hắn cao lớn chiếm ưu thế hơn Thái Đồ Nhĩ, lại đem hết toàn lực, gắng trong thời gian ngắn nhất đánh bại đối thủ.
Thái Đồ Nhĩ ra tay mặc dù sau Lang Uyên, nhưng tốc độ không chút nào hạ phong, song nhận phủ như tia chớp lấy ra từ bên hông, hai vũ khí giao nhau, ngăn cản cự kiếm của Lang Uyên giữa không trung, kiếm búa tương giao phát ra " ầm!" một tiếng vang thật lớn, chấn đến mọi người chung quanh ôm tai, hàng vạn hàng nghìn hỏa tinh từ chỗ binh khí giao nhau phát ra bốn phía.
Cánh tay Lang Uyên hơi có chút tê dại, từ trước tới nay hắn luôn tự hào mình có thể lực siêu cường, không nghĩ tới lực lượng của Thái Đồ Nhĩ còn mạnh hơn mình, lòng khinh thường đã tức khắc thu hồi.
Thanh âm binh khí mặc dù đã vang xa, nhưng lực lượng cường đại của bọn họ cũng không có lập tức biến mất, hai bên lui ra sau một bước, hai chân dẫm trên mặt đất hiện ra dấu chân thật sâu.
Thái Đồ Nhĩ giống như một con sư tử đang nổi giận, hét lớn: " Ngươi cũng nếm một búa của lão tử thử xem!" Thân thể cường tráng giống như viên đạn pháo vọt tới, song nhận phủ trong tay cuồn cuộn nổi lên hai tiếng gió khổng lồ, trong nháy mắt đi vào trước mặt Lang Uyên.
Cự kiếm trong tay Lang Uyên đẩy ngang về phía trước, lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc, trong thời gian ngắn hai người đã cứng đối cứng liên tục đánh nhau chết sống, cánh tay đều bị đối phương chấn đến tê dại.
Trong hai mắt Thái Đồ Nhĩ toát ra vẻ hâm mộ, không nghĩ tới trong đế quốc mà cũng có người đủ lực lượng ngang hàng với hắn như thế.
Đường Liệp rất sợ hai người lỡ tay, bọn họ đều là bằng hữu của mình, vô luận ai bị thương cũng không phải là một chuyện tốt, trong lúc Thái Đồ Nhĩ và Lang Uyên quấn vào nhau một chỗ, thì hắn nhanh chóng xông ra ngoài, huy động trường đao toàn lực hướng binh khí hai người giao nhau chém xuống, chỉ nghe xoẹt một tiếng vang nhỏ, cự kiếm trong tay Lang Uyên và song nhận phủ trong tay Thái Đồ Nhĩ bị chém thành hai đoạn.
Vũ khí hai người vốn không thể so sánh với trường đao sắc bén trong tay Đường Liệp, trong lòng không khỏi tức giận, cơ hồ đồng thời giận dữ hét: " Ngươi làm cái gì?"
Đường Liệp áy náy cười nói: " Nếu các ngươi còn xem ta là huynh đệ, thì không bằng ngồi xuống từ từ nói chuyện."
Thái Đồ Nhĩ mặc dù bề ngoài thô lỗ, nhưng nội tâm không phải ngu dốt, ngay lúc này chung quanh bị binh lính đế quốc vây kín, tình thế không chút lạc quan, Đường Liệp làm như vậy nhất định là vì suy nghĩ cho hắn, trong lòng không khỏi nghĩ đến, nếu mình cứ cứng rắn đi xuống, chỉ biết làm cho cục diện càng thêm căng thẳng, trong lòng nghĩ vậy, chậm rãi lui về sau một bước.
Đường Liệp nhìn thẳng vào đôi mắt của Lang Uyên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khẩn cầu, Lang Uyên nhẹ cắn môi dưới, làm ra thủ thế lui binh, để cho võ sĩ chung quanh lui ra xa, đi nhanh tới chỗ cổ mộc, Đường Liệp ra dấu cho Thái Đồ Nhĩ cùng đi tới.
Lang Uyên thanh âm trầm thấp nói: " Nơi này không có ai có thể nghe được chúng ta nói chuyện với nhau, có gì các ngươi có thể nói với ta."
Đường Liệp nói: " Thái Đồ Nhĩ là nghĩa huynh của ta, lần này hắn đến đây nghĩ là có chút hiểu lầm, Lang tướng quân có thể nể mặt ta mà thả hắn rời đi?"
Lang Uyên lạnh lùng nhìn Thái Đồ Nhĩ nói: " Đêm khuya ngươi lẻn vào trong doanh địa của ta, kết quả là muốn làm gì?"
Thái Đồ Nhĩ cả giận nói: " Huyền Vũ đế quốc quân đội của các ngươi phá hủy gia viên của chúng ta, sát hại huynh đệ của ta, lần này ta đến là vì thiêu hủy lương thảo của các ngươi, cho các ngươi thua dưới tay của Lam Đức đế quốc."
Lang Uyên phát ra một tiếng cười ha ha, ánh mắt dò xét Thái Đồ Nhĩ, nụ cười trong nháy mắt thu liễm: " Ngươi cũng có thể xem là một hán tử dám làm dám chịu!"
Hắn trầm ngâm chốc lát đột nhiên nói: " Ngươi đi đi, chuyện đêm nay, ta sẽ không tiếp tục truy cứu."
Đường Liệp mừng thầm trong lòng, hấp tấp ra hiệu cho Thái Đồ Nhĩ mau chóng rời đi.
Không nghĩ tới Thái Đồ Nhĩ vẫn đứng nơi đó, tràn ngập mê hoặc nói: " Vì sao ngươi phải buông tha cho ta?"
Lang Uyên bình tĩnh nói: " Vô luận như thế nào, lần này đều là đế quốc tiến công các ngươi trước, trận chiến tranh này cũng không phải do đế quân phát động, các ngươi và rất nhiều võ sĩ đế quốc cũng chỉ là người bị hại..."
Đường Liệp gật đầu nói: " Có lẽ trong nội bộ của Huyền Vũ đế quốc có người âm thầm khơi mào cừu hận giữa Đạo tộc và đế quốc, nhân cơ hội nhấc lên sự náo động trong quốc nội."
Nội tâm Lang Uyên trầm xuống, kỳ thật hắn đang lo lắng điểm này, nếu cả chuyện này có người bày ra âm mưu, cả đế quốc không khỏi lâm vào trong khốn cảnh.
Thái Đồ Nhĩ thấp giọng nói: " Chuyện nội bộ trong Huyền Vũ đế quốc ta không hỏi đến, nhưng nếu thương tổn tộc nhân của ta, ta phải cho hắn nỗ lực trả giá thảm trọng." Hắn nắm cánh tay Đường Liệp nói: " Huynh đệ, chúng ta đi!"
Lang Uyên lạnh lùng nói: " Ngươi có thể rời đi, Đường Liệp không thể!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.