Lúc trước Lâm Sơ Cửu vẫn chưa hạ quyết tâm, nhưng trong thâm tâm nàng hiểu rõ, Tiêu Thiên Diệu không chấp nhận được nàng nói không. Hiện tại sự tình đã thành kết cục đã định, nàng không còn gì để suy nghĩ nữa, càng không thể hối hận, chỉ có thể chuyên tâm làm tốt chuyện này. Khi Mặc Thần Y trị liệu cho Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu vẫn luôn có mặt. Vì thế, đối với thương thế trên chân của Tiêu Thiên Diệu, nàng còn hiểu biết hơn cả Mặc Thần Y. Mặc dù Mặc Thần Y ích kỷ, ti tiện một chút, nhưng y thuật thật sự không tệ, ngay cả Lâm Sơ Cửu cũng muốn thừa nhận, nếu không có hệ thống Y Sinh giúp đỡ, nàng không phải là đối thủ của Mặc Thần Y. Sau khi chân của Tiêu Thiên Diệu được Mặc Thần Y dốc lòng trị liệu, đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Nếu như để Mặc Thần Y tiếp tục điều trị, không quá ba tháng Tiêu Thiên Diệu có thể tự do đi lại. Đáng tiếc đã xảy ra chuyện long phách, hơn nữa còn bị hoàng thượng đoạt người, Mặc Thần Y không thể tiếp tục trị liệu cho Tiêu Thiên Diệu. Ngày hôm sau, khi Tiêu Thiên Diệu tới, phát hiện ra Lâm Sơ Cửu không chuẩn bị gì cả, trong mắt hiện lên một sự bất mãn. Lâm Sơ Cửu không để ý tới phản ứng của Tiêu Thiên Diệu, tiện tay kéo ghế dựa ra, ngồi xuống đối diện với Tiêu Thiên Diệu, "Đưa tay ra." Đều là đại phu, Tiêu Thiên Diệu đối xử lịch sự với Mặc Thần Y, dựa vào đâu mà nàng phải khom lưng uốn gối. Không phải nàng cầu xin, la hét muốn trị liệu cho Tiêu Thiên Diệu. Tiêu Thiên Diệu vươn tay, đồng thời nói lời cảnh cáo của mình: "Sơ Cửu, chớ chọc bổn vương tức giận." Hậu quả khi hắn tức giận, không phải Lâm Sơ Cửu có thể thừa nhận. "Chuyện ta đồng ý nhất định sẽ làm được." Lâm Sơ Cửu bắt mạch cho Tiêu Thiên Diệu, nhắm hai mắt lại, trong đầu lại đọc kết quả chuẩn bệnh từ hệ thống Y Sinh. Phương pháp điều trị trước đó của Mặc Thần Y dùng trên người Tiêu Thiên Diệu, rất có khoa học, hợp lý. Một tháng vừa qua, Ngô đại phu chỉ làm theo hướng dẫn, thương thế của Tiêu Thiên Diệu không hề chuyển biến xấu đi. Trước khi Mặc Thần Y trị liệu cho Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu chỉ nắm chắc ba đến năm phần, hiện tại nàng có thể nắm chắc bảy phần hoặc hơn. Lâm Sơ Cửu thu hồi tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mạch máu tắc nghẽn, máu đông chưa tan. Nếu muốn loại bỏ máu bầm tụ ở trong cơ thể, hai chân có khả năng khôi phục bảy phần. Đối với việc có thể đi lại bình thường hay không, vậy phải xem quá trình hồi phục." "Nàng muốn làm thế nào?" Tiêu Thiên Diệu muốn biết phương án trị liệu của Lâm Sơ Cửu, không liên quan tới chuyện tin tưởng, đó chỉ là thói quen muốn nắm giữ tất cả ở trong lòng bàn tay. "Cần phải làm một phẫu thuật nhỏ, tách trên chân của ngươi hai khe hở nhỏ, loại bỏ cục máu đông." Lâm Sơ Cửu không hề giấu giếm, căn bản là việc này không thể giấu giếm. Nếu tách riêng từng chữ Tiêu Thiên Diệu nghe vẫn hiểu, nhưng khi sắp xếp chúng với nhau, hắn lại không hiểu hết ý tổng thể bên trong, không thể không nhíu mày nói: "Nói cụ thể!" "Không thể nói rõ. Hãy cho ta một con thỏ, ta làm cho ngươi xem." Lâm Sơ Cửu đã ở với Tiêu Thiên Diệu lâu như vậy, sao nàng không biết Tiêu Thiên Diệu là người hay nghi ngờ. Nếu nàng không chứng minh cho Tiêu Thiên Diệu xem, Tiêu Thiên Diệu cũng sẽ nghĩ mọi cách tìm hiểu cho rõ. Thay vì để Tiêu Thiên Diệu điều tra nàng, không bằng chủ động thể hiện ra ngoài. "Đi, bắt mười con thỏ tới đây." Tiêu Thiên Diệu hạ lệnh, Lâm Sơ Cửu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, "Ta không giết thỏ. Một con là đủ rồi." "Cho nàng dưỡng chơi." Hắn hạ mệnh lệnh, cho dù sai cũng sẽ không thu hồi lại. Dù sao cũng không ảnh hưởng tới đại cục, thật sự muốn dưỡng cũng không cần Lâm Sơ Cửu tự mình động thủ, nàng lười để ý tới sự điên cuồng của Tiêu Thiên Diệu, đứng dậy nói: "Ta quay về phòng chuẩn bị." Nàng có một cái rương luôn giữ ở bên người. Cái rương đó ngay cả bốn người Phỉ Thuý cũng không thể chạm vào, Tiêu Thiên Diệu không phải chưa từng phái người điều tra, nhưng...... Dường như Lâm Sơ Cửu biết hành động của hắn, mỗi lần người của hắn mở cái cái rương kia ra, trong rương đều trống không, chỉ có một tờ giấy nhắn tin, phía trên viết: Vương gia, ngươi nhìn thấy thì có vừa lòng không? Nếu có lần sau, tay bị nhiễm độc, ta sẽ không chịu trách nhiệm. Một lần có thể là trùng hợp, hai lần ba lần vẫn là trùng hợp hay sao? Liên tiếp mấy lần đều không có gì, Tiêu Thiên Diệu đành phải bỏ cuộc. Với tính cách của Lâm Sơ Cửu, sẽ không có khả năng giết người phóng hỏa, tàn sát toàn bộ trên dưới Tiêu Vương phủ. Nếu nàng có lá gan kia, sẽ không ngoan ngoãn chịu gả tới Tiêu Vương phủ. Trên thực tế, Tiêu Thiên Diệu thật sự đã đánh giá quá cao Lâm Sơ Cửu. Lâm Sơ Cửu căn bản không biết, khi nào Tiêu Thiên Diệu sẽ phái người mở cái rương của nàng. Trong cái rương kia vẫn luôn trống không, tờ giấy bên trong vẫn luôn ở đó, cho dù người của Tiêu Thiên Diệu mở nó lúc nào, đều sẽ nhìn thấy tờ giấy kia, vì thế...... Có đôi khi, người thông minh thường suy nghĩ nhiều quá. Lâm Sơ Cửu trở lại trong phòng, đuổi mấy người Phỉ Thuý chờ ở bên ngoài bình phong. Nàng mở cái rương ra, từ trong hệ thống Y Sinh lấy ra dược tề và các thiết bị thường dùng, chất đầy cái rương. Cái rương này do Lâm Sơ Cửu đặc biệt chế tạo ra, không gian không lớn, nhưng bố cục hợp lý, ngay cả cái nắp bên trong nàng cũng không buông tha, mỗi một góc đều có đồ vật, ngăn nắp trật tự, cho dù tràn đầy cũng sẽ không lộn xộn. Sau khi đặt xong dược tề và thiết bị, Lâm Sơ Cửu lại để vào trong đó hai bộ quần áo màu trắng, còn có một số bao tay y tế và khẩu trang. Lâm Sơ Cửu không biết Tiêu Thiên Diệu có thể cần chúng hay không, nhưng nàng vẫn nên chuẩn bị trước, tránh cho tới lúc đó khiến Tiêu Thiên Diệu bất ngờ, nàng trở tay không kịp. Sau khi chuẩn bị xong, Lâm Sơ Cửu mang theo cái rương nặng trĩu đi ra ngoài. Phỉ Thuý nhìn thấy lập tức tiến lên đỡ lấy, nhưng lại bị Lâm Sơ Cửu cự tuyệt, "Ta tự mình mang." Chuyện của Mặc Ngọc Nhi là một bài học, những thứ dùng để cứu người tốt nhất đừng nên cho người ngoài chạm vào, nếu như xảy ra chuyện gì, cuối cùng chỉ có nàng là người gánh tội thay. Mang theo cái rương trở lại phòng khách, trên trán Lâm Sơ Cửu thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Tiêu Thiên Diệu hơi nheo mắt lại, có trách nhiệm nói: "Sao không để hạ nhân làm cho." Trong khi nói chuyện, Tiêu Thiên Diệu tiếp nhận một chiếc khăn tay màu xanh từ trong tay hạ nhân, nhưng không đợi hắn đưa qua, Lâm Sơ Cửu đã giơ tay lên, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, động tác tự nhiên thuần thục, tuyệt đối đã làm trăm ngàn lần trở lên. Thật là thô lỗ! Tiêu Thiên Diệu vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, hiện lên một nụ cười nhẹ. Hắn không chán ghét Lâm Sơ Cửu như vậy. Chỉ là, chiếc khăn trên tay không thể đưa qua, Tiêu Thiên Diệu đành phải dùng nó để lau tay mình. Hắn thực ra không muốn che giấu hành động này của mình, nhưng ở trong mắt Lâm Sơ Cửu, nó lại trở thành biểu hiện thói ở sạch nghiêm trọng. Nếu Tiêu Thiên Diệu biết Lâm Sơ Cửu sẽ nghĩ như vậy, khẳng định sẽ tức đến nỗi hộc máu. Không bao lâu sau, Tào quản gia đích thân tới báo cáo, đàn thỏ đã được đưa tới, cả thảy có 10 con, vừa to vừa béo, tất cả đều có bộ lông trắng muốt, cực kỳ xinh đẹp. Lâm Sơ Cửu co giật khóe miệng: Nàng không nuôi dưỡng sủng vật, nàng lấy nó để luyện tập được không. Chúng đều xinh đẹp như vậy, không phải sẽ nằm ở trên giường, mà là đang chờ nàng hạ dao nhỏ. Tiêu Thiên Diệu lại rất vừa lòng, hỏi Lâm Sơ Cửu: "Đặt ở đâu?" "Xách một con ra đây, những con khác tự ngươi xử lý." Lâm Sơ Cửu lớn như vậy, chưa từng nuôi dưỡng sủng vật. Không phải nàng không thích, mà vì nhà không có năng lượng đó. "Những con khác, đưa đến phòng Vương phi." Tiêu Thiên Diệu thật sự quyết định giúp Lâm Sơ Cửu. Lâm Sơ Cửu nhìn hắn một cái, cũng không phản đối. Nếu không thích, nàng có thể quăng chúng ra ngoài, không cần phải tranh cãi vì chuyện nhỏ với Tiêu Thiên Diệu. Tiêu Thiên Diệu đã quen với việc bá đạo, nếu như mọi chuyện nàng đều nói ra, cuộc sống này tuyệt đối không cách nào vượt qua......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]