An Vương suýt nữa bỏ mạng; Mặc Ngọc Nhi bị giam lỏng; Mặc Thần Y cũng bởi vậy mất đi sự tín nhiệm của đế vương. Đối với Mặc Thần Y mà nói, điều này không thể nghi ngờ là ngày đen tối nhất trong cuộc đời ông, nhưng...... Đối với lão giả tóc bạc mà nói, chừng đó vẫn chưa đủ. Điều ông ta muốn chính là Mặc Thần Y thân bại danh liệt, yên lặng sống trên đời. "Sư phụ, lần này do ta bất cẩn, khiến ông ta tránh được một kiếp." Tần thái y biết được sự tình chỉ thành công một nửa, biết sư phụ nhà mình chắc chắn bất mãn, vừa ra khỏi cung liền tới thỉnh tội. Lão giả tóc bạc quả nhiên rất tức giận, nhưng hiện tại ông ta vẫn cần phải dùng Tần thái y, cho dù bất mãn hơn nữa cũng sẽ không phát tiết lửa giận ở trên đầu Tần thái y. Không chỉ có như thế, lão giả tóc bạc còn an ủi nói: "Không, ngươi làm rất tốt. So với một đao cắt đứt mạng sống của ông ta, chậm rãi cắt thịt càng thú vị hơn. Nhìn ông ta bước từng bước một cách tuyệt vọng, vật lộn bên bờ vực cái chết cũng là một chuyện vui." Những lời này là dùng để an ủi Tần thái y, nhưng vì sao lại không dùng để an ủi bản thân mình?. Ông ta chờ tới một ngày Mặc Thần Y thân bại danh liệt, đã chờ lâu lắm rồi. Đâu còn kiên nhẫn để tiếp tục chờ...... Tần thái y không biết lão giả tóc bạc nói bao nhiêu phần thật giả, chỉ nói: "Sư phụ yên tâm, lần sau tuyệt đối sẽ không để ông ta tránh được." "Được, sư phụ tin tưởng ngươi." Lão giả tóc bạc ho khan một tiếng, Tần thái y quan tâm hỏi: "Sư phụ, người không sao chứ?" Lão giả tóc bạc vẫy vẫy tay, "Không sao, bệnh cũ." Nhưng vừa mới nói xong, ông ta lại ho tiếp một trận dữ dội, mặc dù cố gắng khắc chế cũng không thể nén xuống, sau đó ho ra một vũng máu. Tần thái y hoảng sợ, vội vàng tiến lên bắt mạch cho lão giả tóc bạc, nhưng bị lão giả tóc bạc cự tuyệt, "Thân thể của ta, ta hiểu rất rõ." Lão giả tóc bạc lấy khăn ra, lau vết máu ở trên khóe miệng, giống như người không có việc gì nói: "Cơ thể ta không sống được lâu nữa, lúc còn sống có thể nhìn thấy ông ta xui xẻo là ta có thể thỏa mãn." "Sư phụ, người ngàn vạn đừng nói như vậy. Thù của người đồ đệ nhất định sẽ báo cho người, người nhất định phải chăm sóc thân mình, đồ đệ còn chưa tận hiếu với người." Tần thái y hốc mắt đỏ hoe, hiển nhiên tình cảm rất sâu nặng đối với lão giả tóc bạc. Mặc dù lão giả tóc bạc lợi dụng tâm tư của Tần thái y, nhưng thầy trò lâu ngày, sao có thể không có cảm tình. Lão giả tóc bạc thở dài nói: "Con đã rất hiếu thuận. Nếu không có con, vi sư cũng không thể sống tới ngày nay. Đối với thân thể vi sư, con không cần lo lắng, chờ sau khi Mặc Thần Y thân bại danh liệt, vi sư sẽ dùng thân thể rách nát này, đưa con một đoạn đường." Đối với đoạn đường này rốt cuộc là gì, lão giả tóc bạc không nói, Tần thái y cũng không hỏi.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hơn 2o ngày trôi qua trong thời gian cân nhắc một tháng mà Tiêu Thiên Diệu đã nói, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn chưa đưa ra quyết định, Tiêu Thiên Diệu cũng không ép buộc nàng, thật sự giống như hắn đã quên. Nhưng Lâm Sơ Cửu biết rất rõ, Tiêu Thiên Diệu không quên, chỉ vì hắn quá bận, đến nỗi không có sức để tới hỏi nàng. Mặc Ngọc Nhi khiến An Vương xảy ra chuyện, hoàng thượng điều tra rất lâu cũng không điều tra ra được độc thủ phía sau màn, vì thế đã đổ chuyện này lên đầu Tiêu Thiên Diệu, trong khoảng thời gian này điên cuồng chèn ép quan viên phe phái Tiêu Thiên Diệu, đại lao đã kín người hết chỗ. Giám sát viện, Đại Lý Tự, quân vụ xử. Những nơi này mỗi ngày đều bận rộn giống như con quay, mỗi ngày đều có người xảy ra chuyện, quan sai mỗi ngày đều phải đi bắt người. Vụ án cũ còn chưa thẩm tra xong, vụ án mới lại xảy ra, thiếu chứng cứ cũng không sao, nhốt người trước rồi chậm rãi điều tra sau. Tham ô, nhận hối lộ, giả mạo lĩnh quân công, ăn rỗng quân lương. Vào nhà cướp của, lạm sát thường dân; giết tù binh, cường đoạt dân nữ, chia riêng chiến quả; đánh giết đồng liêu, bán đứng đồng bạn, kháng chỉ không tuân...... Nhóm quan văn kinh thành nói rằng, tất cả võ quan Đông Văn đều là cặn bã, căn bản không có một người dùng được, bọn họ tồn tại không phải để bảo vệ quốc gia, mà là ăn máu bá tánh, uống thịt bá tánh. Chém giết trên chiến trường, không phải vì bảo vệ lãnh thổ Đông Văn, mà vì lợi ích của bọn họ. Mặc dù ngự sử chỉ buộc tội các tướng lãnh tâm phúc của Tiêu Thiên Diệu, nhưng những võ tướng khác không thể không xót xa, sự đau buồn cũng xuất phát từ đó. Bọn họ dùng mạng chém giết ở trên chiến trường, không chết ở trên tay địch nhân, không chết ở trên chiến trường, lại chết ở trong cuộc chiến nội bộ của người một nhà. Tất cả những tướng lãnh từng xông pha chiến trường, không có một người nào dám nói bản thân mình chưa từng phạm lỗi. Binh lính thủ hạ của Tiêu Thiên Diệu đã rất nghiêm khắc, nhưng cho dù như vậy, vẫn bị nhóm quan văn đưa ra được rất nhiều tội danh, bọn họ lại càng không cần phải nói. "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết." Lại một võ tướng nữa bị ngự sử buộc tội quỳ gối ở trên đại điện, nhìn đế vương cao cao tại thượng, hán tử ngay thẳng nước mắt như mưa, "Xương cốt trung thành được chôn khắp nơi trên núi, cần gì ngựa mất thi thể còn. Ta thật sự hận mình lúc trước không chết ở trên chiến trường, ít nhất còn giữ được thanh danh trung nghĩa." Người nói thương tâm, người nghe rơi lệ. Khi hắn bị Ngự lâm quân kéo xuống, toàn bộ đại điện an tĩnh đến nỗi không có một chút âm thanh, ngay cả ngự sử vừa mới mang vẻ mặt chính nghĩa buộc tội, lúc này cũng không nhấc nổi tinh thần. Hoàng thượng không để tâm tới điều này, hôm nay một võ tướng thuộc hạ có năng lực nhất của Tiêu Thiên Diệu đã bị đánh bại. Điều hắn muốn chính là, suy giảm một nửa thế lực trong quân của Tiêu Thiên Diệu. Đến lúc đó, Tiêu Thiên Diệu sẽ không còn đáng sợ nữa. Nhìn thấy thắng lợi đang đến gần, hoàng thượng rất vui. Tuy nhiên, đúng vào lúc này, bên ngoài cung vang lên âm thanh thông báo bén nhọn dồn dập: "Tám trăm dặm nguy cấp! Chiến báo khẩn cấp!" Mấy tiếng thông báo lặp đi lặp lại, dù muốn nghe không rõ cũng không được. "Vì sao lúc này lại có chiến báo tám trăm dặm nguy cấp?" Hoàng thượng lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng sự tình khẩn cấp không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, vội vàng sai thái giám đưa người truyền tin vào điện. Truyền tin binh đi vào đại điện, quỳ xuống mặt sàn, trình bày chiến báo lên, "Hoàng thượng, tám trăm dặm nguy cấp. Năm mươi vạn đại quân Bắc Lịch đang áp sát biên giới, đã chiếm đoạt ba thành trì của chúng ta, quân ta tổn thất nghiêm trọng." Sau khi nói xong, truyền tin binh ngã quỵ xuống mặt sàn. Ngự lâm quân vội vàng nâng người xuống chữa trị, nhưng những gì hắn nói lại khiến cho đại thần cả triều bất an. "Đại quân Bắc Lịch áp sát biên giới? Chuyện gì đã xảy ra, Bắc Lịch nhiều năm qua không xâm phạm biên cảnh chúng ta, lúc này cách mùa thu hoạch một khoảng thời gian nữa, vì sao Bắc Lịch lại xuất binh tấn công chúng ta đúng ngay lúc này?" "Ngô đại nhân nói rất có lý, lúc này đang là thời vụ gieo trồng mùa xuân, người Bắc Lịch sẽ không có lý do xuất binh tấn công chúng ta lúc này." "Xuất binh lúc này, với Bắc Lịch không có chỗ nào tốt." ...... Một số quan văn không hiểu biết quân tình, chụm đầu vào nhau nói thầm, mang theo thái độ nghi ngờ về chiến báo. Trong khi đó, biết rõ tình hình Bắc Lịch, những võ tướng có thực lực của Tiêu Thiên Diệu lại hiểu rõ trong lòng. Không cần suy nghĩ cũng biết, nhất định là người Bắc Lịch nhận được tin tức, biết rằng ngọn núi lớn đè ở trên đầu bọn họ - chiến thần Tiêu Thiên Diệu đã xảy ra chuyện, lúc này mới nhân cơ hội tấn công Đông Văn, ý đồ kiếm một chút lợi ích từ Đông Văn. Chỉ là, bọn họ sẽ không nói cũng không thể nói về chuyện đó. Mặc dù đầu óc bọn họ không đủ tốt, cũng biết hoàng thượng chán ghét Tiêu Vương gia bao nhiêu. Nếu lúc này nói ra chân tướng sự tình, chỉ sợ sẽ khiến hoàng thượng chán ghét mình......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]