Chương trước
Chương sau
Lâm Sơ Cửu không hề biết rằng, tất cả ở trong mắt nàng đều là thiếu sót. Những gì không tốt mà Tiêu Thiên Diệu đã làm với nàng, nàng đều âm thầm nhớ kỹ. Lúc này, các nô tỳ và Ngô đại nhân đang vật lộn với thuốc của nàng!
Lâm Sơ Cửu biết rằng Trung dược rất đắng, nếu không cũng sẽ không có câu nói thuốc đắng dã tật, nhưng......
Nàng thật sự không mong đợi, Trung dược sẽ đắng như vậy!
Dược này quả thực còn đắng hơn cả nhai mật, hơn nữa không biết do tác dụng ở trong lòng, hay là thân thể nàng bài xích uống dược, chỉ một chén dược nhỏ mà nàng đã uống hơn mười ngụm, miễn cưỡng nuốt xuống.
"Vương phi, nếu uống từng ngụm nhỏ sẽ càng đắng hơn, một hơi nuốt hết, chỉ đắng một chút mà thôi." Trân Châu có lòng tốt kiến nghị nói. Lâm Sơ Cửu cũng biết, nàng cũng muốn một ngụm uống hết, nhưng thân thể này lại không biết cố gắng, nàng uống nhiều hơn một ngụm đều sẽ cảm thấy buồn nôn, đừng nói tới uống một ngụm đến hết.
"Đắng quá!." Lâm Sơ Cửu thật sự hối hận, nếu sớm biết được Trung dược khó uống như vậy, nàng nên cự tuyệt để Ngô đại phu trị liệu, tự mình lấy vài viên thuốc Tây nuốt vào là được.
Mặc dù nói Trung dược có hiệu quả hơn, bệnh này của nàng uống Trung dược để điều dưỡng là tốt nhất, nhưng thân thể hư nhược này của nàng, thật sự không thể dùng nổi Trung dược.
"Vương phi, hãy uống dược khi nó còn nóng." Còn non nửa chén, Trân Châu cố gắng đưa đến trước mặt Lâm Sơ Cửu, "Ngô đại phu nói, dược này Vương phi nương nương cần phải uống đủ mười ngày, mỗi ngày ba lần."
Lúc này mới ngày đầu tiên, Trân Châu đã có thể đoán trước, tương lai mười ngày này các nàng sẽ thống khổ bao nhiêu.
"Nói cho Ngô đại phu biết ta không sao, ta chỉ uống một ngày." Cảm giác khó chịu trong bụng, Lâm Sơ Cửu không ngừng uống nước cho chúng trôi xuống, mùi vị trong miệng đã nhạt đi không ít, nhưng Trân Châu lại cầm chén thuốc đưa tới trước mặt nàng, "Vương phi, Ngô đại phu nói thân thể của người bản thân người cũng rất rõ ràng, dược này sẽ giúp người tốt hơn." Nói cách khác, nàng không thể không uống.
"Ta biết." Nếu không phải nàng biết Ngô đại phu kê khai dược có ích đối thân thể của nàng, nàng mới sẽ không uống.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Sơ Cửu tiếp nhận chén dược trên tay Trân Châu, nhắm mắt lại, dùng tư thái thấy chết không sờn mà há miệng ra, đột nhiên rót xuống.
"Ọc ọc......" Một ngụm uống xong. Trong miệng tràn ngập hương vị chua xót, Lâm Sơ Cửu đợi một lúc, lại tiếp tục uống, và khi uống dược đã lạnh, hương vị lại càng thêm kỳ lạ.
Quả thực không thể chịu đựng được nữa!
Một ngày uống ba lần, muốn nàng uống mười ngày, vậy nàng sẽ phỉ chịu đựng ba mươi khổ hình như vậy!
Lâm Sơ Cửu không biết, ngoại việc tra tấn bằng việc uống thuốc "khổ hình", Tiêu Thiên Diệu còn bỏ thêm một "khổ hình" khác với nàng.
........
Lưu Bạch sau khi biết được nguyên nhân vì sao Mặc Thần Y khăng khăng muốn gả nữ nhi cho Tiêu Thiên Diệu, ngày hôm sau hắn liền báo việc này với Tiêu Thiên Diệu, nói: "Vương gia, Mặc Thần Y chỉ vì không có lựa chọn nào khác, Mặc cô nương không phải là nữ nhân tâm cơ thâm trầm giống như trong miệng ngươi từng nói, nàng trong sáng thuần khiết, hồn nhiên vô tội."
Lưu Bạch chủ động nói tốt về Mặc Ngọc Nhi, mặc dù hắn nghĩ tới việc Mặc Ngọc Nhi sẽ gả cho Tiêu Thiên Diệu, trong lòng cảm thấy đau đớn, nhưng hắn lại thỏa mãn nhiều hơn.
Mặc cô nương gả cho Thiên Diệu, chung quy mới là giải pháp tốt nhất.
"Phải không?" Tiêu Thiên Diệu cười nhạo, rõ ràng không tin, nhưng cũng không nói gì thêm.
Lưu Bạch không chắc chắn nên ngẩng đầu, hỏi: "Vương gia, vậy ngươi đồng ý hay là không đồng ý?" Mặc Thần Y đã lui một bước lớn, nếu Thiên Diệu vẫn không đồng ý, như vậy sẽ có chút không biết tốt xấu.
"Mặc Thần Y đã nói tới phân thượng này, bổn vương có thể nói không hay sao?" Chân của hắn, còn cần phải nhờ tới Mặc Thần Y cứu trị.
Hai mắt Lưu Bạch sáng ngời, "Nghĩa là ngươi đồng ý?"
"Không, bổn vương cũng không nói như vậy." Tiêu Thiên Diệu nói rất nghiêm túc, Lưu Bạch khó hiểu nhíu mày, "Vương gia, Mặc Thần Y đưa ra điều kiện, không hề có bất lợi nào đối với ngươi, ngươi còn do dự gì nữa?"
Đây chính là Lưu Bạch, nếu đổi lại là người khác, tuyệt đối không dám nói chuyện với Tiêu Thiên Diệu như vậy.
"Điều kiện hắn đưa ra, cũng không có chỗ lợi nào đối với bổn vương, vì sao bổn vương phải đồng ý?" Tiêu Thiên Diệu hỏi lại, Lưu Bạch á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ nói: "Ta đây sẽ nói lại cho Mặc Thần Y, nói ngươi không đồng ý." Trong lòng Lưu Bạch có một chút mừng thầm, nhưng đau lòng nhiều hơn.
Hắn không hiểu, Mặc cô nương đẹp như vậy, cô nương tốt như vậy, thà chịu ủy khuất làm thiếp cũng được, vì sao Thiên Diệu không cần?
Thiên Diệu có thể chịu đựng được nữ nhân bất tài như Lâm Sơ Cửu, vì sao không thể chịu đựng được Mặc cô nương?
Lưu Bạch mang trong mình đầy nghi vấn, nhưng không dám hỏi, chỉ đành rầu rĩ rời đi. Khi hắn vừa chuẩn bị mở cửa, phía sau lại vang lên tiếng của Tiêu Thiên Diệu: "Chờ đã."
"Vương gia, ngươi thay đổi chủ ý?" Lưu Bạch giật mình trong lòng một cái, xoay người hỏi.
"Không," Khóe môi Tiêu Thiên Diệu giơ lên, ánh mắt nhìn về phía phương xa, lạnh lùng nói: "Chuyện này hãy do Vương phi quyết định, ngươi đi xin chỉ thị của nàng."
Ba chữ "xin chỉ thị", rõ ràng là nói cho Lưu Bạch, hắn không hy vọng Lưu Bạch sẽ uy hiếp hoặc ra lệnh cho Lâm Sơ Cửu.
"Do nữ nhân kia quyết định?" Lưu Bạch nổi giận trong nháy mắt, một nữ nhân ngu xuẩn vô tri như vậy, dựa vào đâu có thể quyết định tương lai của Mặc cô nương.
Tiêu Thiên Diệu bất mãn nhíu mày, "Lưu Bạch, nữ nhân kia trong miệng ngươi, là Vương phi của bổn vương." Hắn từng nói qua, nhưng Lưu Bạch căn bản không để ở trong lòng, đến bây giờ vẫn cho rằng Lâm Sơ Cửu giống như trong lời đồn đãi.
"Ngươi thừa nhận nàng?" Lưu Bạch mang vẻ mặt khiếp sợ, dường như không thể tin được những gì mình vừa nghe.
"Cho dù bổn vương có thừa nhận hay không, nàng chính là Vương phi của bổn vương, trắc phi có thể vào cửa hay không, đều phải có sự cho phép của chính phi." Đương nhiên, điều này có nghĩa lớn hơn chính là, nếu Lâm Sơ Cửu không đồng ý, Tiêu Thiên Diệu hắn sẽ không cưới.
Lưu Bạch tự giễu nói: "Thiên Diệu, ngươi đang chơi ta sao?" Lưu Bạch gọi thẳng tên, tỏ vẻ rất bất mãn.
"Lưu Bạch, ngươi không phải là lần đầu tiên quen biết bổn vương."
"Ngươi đang nghiêm túc sao?" Lưu Bạch nheo mắt, cố gắng bình tâm lại, hỏi: "Nàng đáng giá sao?"
"Đừng tin vào những lời đồn đãi ngươi nghe bên ngoài, mắt thấy là thật, tai nghe là giả." Ít nhất hắn có thể khẳng định, Lâm Sơ Cửu cách xa vạn dặm so với tin đồn.
Đại tiểu thư Lâm phủ kiêu ngạo điêu ngoa, xúc động lỗ mãng, không có não?
Nếu như Lâm Sơ Cửu thật sự là nữ tử như vậy, ngay đêm động phòng hôm đó nàng đã chết, căn bản không sống được đến hiện tại.
"Ta đã hiểu, ta sẽ không mang theo thành kiến." Lưu Bạch hít vào một hơi thật sâu, áp xuống lửa giận vừa mới nảy sinh.
"Ừ, đi thôi." Tiêu Thiên Diệu không nói thêm nữa, có một số việc hắn muốn bản thân Lưu Bạch tự mình nhìn xem, đối với Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi?
Cho dù bọn họ có tính toán gì hay không, thậm chí phóng ngựa tới đây, Tiêu Thiên Diệu hắn lớn như vậy còn chưa từng sợ ai. Một thần y nho nhỏ, cho dù thanh danh nổi bật thì như thế nào, ở trước mặt quyền thế tuyệt đối, hắn ta cũng phải cúi đầu.
.......
Lâm Sơ Cửu chỉ uống một chén nước thuốc, nhưng lại giống như vừa trải qua một ca phẫu thuật lớn. Nàng suy yếu nằm ở trên giường, ngay cả động ngón tay cũng lười. Mấy người Trân Châu vừa buồn cười vừa đau lòng, sau khi giúp Lâm Sơ Cửu gém gọn góc chăn, lập tức buông màn giường xuống cho Lâm Sơ Cửu nghỉ ngơi. Nhưng......
Tiểu nha hoàn bỗng tiến vào thông báo, Lưu Bạch công tử bên người Vương gia, nói có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Vương phi!
Lưu Bạch công tử?
Lúc này tới đây, có chuyện gì sao?
Mấy người Trân Châu hai mặt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy bất an......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.