Chương trước
Chương sau
Phải biết rằng Lâm Sơ Cửu đều đã rất cẩn thận, nếu nàng biết Tiêu Vương đang nghĩ những gì, nhất định nàng sẽ khóc......
Sau khi trở lại sân của mình, Lâm Sơ Cửu phớt lờ ánh mắt sùng bái của San Hô và Phỉ Thúy, mệt mỏi ngồi xuống ghế trên, sai hai người đi múc nước cho nàng, nàng muốn tắm gội.
"Vâng, Vương phi." San Hô và Phỉ Thúy càng nghe lời nàng hơn so với trước kia, sự tôn kính và sùng bái xuất phát từ đáy lòng, thiếu chút nữa lóe mù đôi mắt Trân Châu và Mã Não.
Có chuyện gì với hai người này vậy? Vừa đi ra ngoài một chuyến dường như đã thay đổi thành người khác?
Trân Châu và Mã Não liếc mắt nhìn nhau, hai người đều mang vẻ mặt khó hiểu, khi quay đầu lại vẫn thấy Lâm Sơ Cửu ngồi như một người bình thường, hai người nhìn nhau cười khổ, vờ như không nhìn thấy gì.
Vị Vương phi này của các nàng, từ trước tới nay đều không tự xem mình là Vương phi, ở trước mặt các nàng cũng không hề che dấu chút nào, và bọn họ cũng không biết đây là thực hay ảo.
Nếu như Vương gia hỏi tới, các nàng nên trả lời như thế nào?
Ách...... suy nghĩ quá nhiều, các nàng sao đã quên, không chỉ Vương phi không tự xem mình là Vương phi, ngay cả Vương gia cũng không xem Vương phi là Vương phi của mình.
Lâm Sơ Cửu không biết trong lòng mấy nha hoàn này đang suy nghĩ gì, đương nhiên cho dù nàng biết cũng sẽ không để trong lòng. Xét cho cùng, giống như Trân Châu, Mã Mão suy nghĩ như vậy, Lâm Sơ Cửu chưa từng xem mình là Tiêu Vương phi.
Đối nàng mà nói, Tiêu Vương phủ hiện tại là nơi ở tạm thời, là nơi che chở an toàn cho nàng, nếu nàng không có năng lực đặc biệt nào, hoặc Tiêu Thiên Diệu nhìn nàng không vừa mắt, nàng khẳng định sẽ phải rời đi.
Tắm gội xong, Lâm Sơ Cửu dùng cơm trưa, nghỉ ngơi khoảng mười lăm phút cho tiêu cơm, nàng liền chuẩn bị ngủ, tĩnh dưỡng tinh thần để ứng phó những việc có thể xảy ra đêm nay, nhưng......
Lý tưởng thì rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại rất khắc nghiệt. Lâm Sơ Cửu chưa ngủ được một canh giờ, đã bị Trân Châu đánh thức, nguyên nhân là vì Tiêu Thiên Diệu muốn gặp nàng.
Hiện tại nàng đang ở nhờ tại Tiêu Vương phủ, Tiêu Thiên Diệu bao ăn bao ở, nàng không cần phải trả tiền thuê nhà. Bây giờ chủ nhà triệu kiến, nàng đương nhiên cần phải hoả tốc tiến đến.
Trân Châu muốn Lâm Sơ Cửu ăn diện lộng lẫy, nhưng đã bị Lâm Sơ Cửu cự tuyệt, "Ngày thường như thế nào thì cứ như thế ấy." Mười lăm tuổi, độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, cho dù không trang điểm cũng là nụ hoa xinh đẹp.
Trân Châu không lay chuyển được Lâm Sơ Cửu, chỉ có thể trang điểm một lớp son phấn hơi mỏng cho Lâm Sơ Cửu, để nàng nhìn qua có tinh thần và tinh tế hơn một chút.
Lâm Sơ Cửu lần này không cự tuyệt, thân thể nàng bị độc dược mãn tính gây tổn hại, sắc mặt hơi kém một chút.
Lâm Sơ Cửu mang theo Trân Châu, Mã Não, thấp điệu đi vào Lạc viện của Tiêu Thiên Diệu, sau khi chờ thông báo, chỉ có một mình Lâm Sơ Cửu có thể đi vào.
Trong phòng, tường nhà đều được sơn màu tối, ngoại trừ màu sắc của bàn ghế, không có màu sắc khác, nặng nề khiến người khó thở.
Tiêu Thiên Diệu một thân hắc y, ngồi ở phía sau bàn, Lâm Sơ Cửu vừa tiến đến, lập tức cảm thấy có một lực lượng cường đại ập vào trước mặt, ép tới nỗi nàng không thể thở nổi.
Lâm Sơ Cửu dừng bước chân lại, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, ngay cả son phấn cũng không thể che dấu; trán thấm mồ hôi, có thể so sánh với quỳ gối phơi nắng bên ngoài trời nắng tháng bảy.
"Vương... Vương gia." Lâm Sơ Cửu khó khăn phun ra hai chữ, ngầm có ý cầu khẩn, nhưng......
Tiêu Thiên Diệu người này chưa bao giờ biết thương hương tiếc ngọc, không chỉ không thu hồi uy áp, ngược lại càng ngày càng mạnh, Lâm Sơ Cửu cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình cuộn tròn, vô cùng đau đớn.
Đại hiệp, xin hãy cứu mạng!
Tráng sĩ, cầu buông tha.
Lâm Sơ Cửu hò hét ở trong lòng, nhưng hò hét không tiếng động của nàng không thể truyền đến lỗ tai Tiêu Thiên Diệu. Lâm Sơ Cửu chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng dường như đều sai vị trí, cổ họng có cảm giác tanh ngọt, nhưng muốn cưỡng chế lại như thế nào cũng không thể áp xuống.
Môi khẽ nhếch, máu tràn ra nơi khóe miệng, tách tách tách rơi xuống đất, bắn ra thành từng đóa hoa đỏ nở rộ.
Lâm Sơ Cửu nặng nề giơ tay lên, cố hết sức lau sạch vết máu nơi khóe miệng, sợ bản thân mình sẽ không thể tiếp tục đứng vững, Lâm Sơ Cửu đành phải mở miệng lần nữa, "Vương gia, ngươi tìm ta......"
Mỗi một chữ, đều giống như nói từ trong tim, đau đến nỗi mặt mũi Lâm Sơ Cửu đều nhăn nhó.
Cũng may, Tiêu Thiên Diệu không nghĩ sẽ lấy mạng Lâm Sơ Cửu, nhìn thấy khóe miệng Lâm Sơ Cửu có vết máu tràn ra, Tiêu Thiên Diệu rốt cuộc thu hồi uy áp.
"Ngồi." Một từ nặng nề buông xuống, khiến người không dám cự tuyệt.
Lâm Sơ Cửu thở hắt ra, vội tìm một vị cách xa Tiêu Thiên Diệu nhất ngồi xuống.
Người nam nhân này quả thực là tự tìm đường chết, bản thân mình đang có thương tích nhưng còn cố tình phát ra uy áp ép nàng. Đây là hắn đang muốn chết sao? Nhưng nếu nam nhân này muốn chết, nàng lại không muốn chết cùng hắn chút nào, vì thế......
Vì mạng nhỏ của mình, nàng cần phải cách xa Tiêu Thiên Diệu.
Bầu không khí trong phòng khôi phục lại bình thường, mặc dù vẫn rất nặng nề, ngưng trọng, nhưng vẫn tốt hơn lúc trước rất nhiều. Lâm Sơ Cửu âm thầm điều chỉnh hô hấp, thật vất vả mới ổn định lại hơi thở. Khi nàng đang muốn hỏi Tiêu Thiên Diệu tìm nàng có chuyện gì lần nữa, đã nghe thấy Tiêu Thiên Diệu mở miệng nói: "Sư phụ của ngươi là ai?"
Vấn đề này, lúc trước Lâm Sơ Cửu đã từng suy nghĩ tới nhiều khả năng, nàng cũng không hề nghĩ sẽ mượn tên người nào đó để mở rộng câu chuyện của mình, "Hồi Vương gia, ta cũng không biết sư phụ ta tên gì, mỗi lần gặp sư phụ đều trong bộ dạng khất cái, mỗi lần sư phụ đều tới dạy ta vào buổi tối, sau đó ném cho ta một quyển sách để ta tự mình học tập. Sau đó, mười ngày nửa tháng sẽ tới khảo sát ta một lần, chờ khi ta học xong lại thu hồi cuốn sách."
Vì thế, đừng tìm tỷ để hỏi chứng cứ, tỷ không thể lấy ra để chứng minh cho ngươi.
"Phải không?" Câu cuối vang lên, mơ hồ có một chút hoa lệ, nhưng điều này cũng nói rõ rằng Tiêu Thiên Diệu không tin.
Lâm Sơ Cửu cúi đầu không nói gì. Không tin? Nếu không tin thì ngươi cứ đi điều tra, có bản lĩnh có thể tra ra, tỷ đây sẽ mang họ của ngươi!
Khụ khụ, Lâm Sơ Cửu đã quên, ngay khoảnh khắc nàng gả cho Tiêu Thiên Diệu, nàng đã mang họ của trượng phu, trong những trường hợp chính thức nàng sẽ không có tên, sẽ được gọi là Tiêu thị.
Tiêu Thiên Diệu cũng không tiếp tục ép hỏi, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên tay vịn xe lăn, cạch cạch cạch, thật sự giống như đang gõ vào vào trong trái tim người, nặng nề khiến người không dám hé răng.
Lâm Sơ Cửu rất muốn chạy trối chết, nhưng nàng không dám!
Ngay khi Lâm Sơ Cửu cho rằng, Tiêu Thiên Diệu sẽ vẫn luôn tiếp tục gõ như vậy, gõ đến khi nàng mất hết tinh thần. Nhưng Tiêu Thiên Diệu đột nhiên buông tha nàng, mở miệng nói: "Thương thế của Tào Lâm ngươi có nắm chắc sẽ cứu trị được?"
"Vốn có bảy phần chắc chắn, hiện tại chỉ có năm phần." Lâm Sơ Cửu rũ mắt đáp.
"Hử?" Tiêu Thiên Diệu bất mãn lên tiếng, rõ ràng không nói câu nào, nhưng Lâm Sơ Cửu cũng biết hắn đang muốn hỏi vì sao, vì thế Lâm Sơ Cửu "thành thật" đáp: "Vương gia, ta đang bị thương."
Trong khi nói chuyện, không quên ho một tiếng. Một tiếng ho này vừa lúc ho ra máu!
Lâm Sơ Cửu dùng sự thật chứng minh, nàng không hề nói dối, Tiêu Thiên Diệu là cao thủ, áp lực của hắn quá mạnh, hắn phát ra uy áp thật sự không phải người bình thường có thể thừa nhận, Lâm Sơ Cửu vừa rồi thật sự có thể cảm nhận được sát khí.
"Yếu đuối." Tiêu Thiên Diệu lãnh ngạo đánh giá, Lâm Sơ Cửu thiếu chút nữa lại hộc máu lần nữa.
Tiêu Thiên Diệu cho rằng nàng là da dày thịt béo, thần tinh của lão lính dày dặn hay sao?
Nàng chính là một cô nương nhát gan, thân mình còn không tốt lắm!
"Bổn vương lệnh cho ngươi, nhất định phải trị khỏi thương thế cho Tào Lâm, nếu không trị khỏi......" Tiêu Thiên Diệu nói tới đây thì dừng một chút, Lâm Sơ Cửu vội ngẩng đầu lên, vẻ mặt thấp thỏm nhìn Tiêu Thiên Diệu: Không phải lại muốn mạng nàng đấy chứ?
Thương thế của Tào Lâm không phải do nàng gây ra!
Không khiến Lâm Sơ Cửu thất vọng, Tiêu Thiên Diệu không mang theo cảm tình nói: "Trị không được, ngươi không cần phải sống, Tiêu Vương phủ không lưu người vô dụng. Nếu ngươi muốn lưu lại, trước hết hãy chứng minh bản thân mình hữu dụng."
Lâm Sơ Cửu đã biết người nam nhân này vô tình, còn vô cớ gây rối, bất đắc dĩ đứng dậy nói: "Ta hiểu được." Nàng không có lựa chọn nào khác, ai bảo nàng không có nhà mẹ đẻ đáng tin cậy, không có người sẽ xuất đầu giúp nàng, chỉ có thể nhận lấy sự khi dễ của tên hỗn đản này.
"Rất tốt, ngươi có thể lăn!" Tiêu Thiên Diệu vừa lòng bởi sự thông minh của Lâm Sơ Cửu.
Lâm Sơ Cửu không muốn ngốc nhiều thêm một khắc, chuyển hướng rời đi, nhưng chân phải vừa mới bước ra khỏi ngạch cửa, đã bị Tiêu Thiên Diệu gọi lại, "Chờ một chút."
Thân mình Lâm Sơ Cửu dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu. Nàng đang muốn hỏi có chuyện gì, đã nghe thấy Tiêu Thiên Diệu nói: "Ba ngày sau, tiến cung tạ ơn."
Còn tưởng là sự tình gì lớn, thì ra là tiến cung tạ ơn. Lâm Sơ Cửu ám nhẹ nhàng thở ra. Nàng tin tưởng Tiêu Thiên Diệu sẽ không mặc kệ để người trong cung khi dễ nàng, rốt cuộc khi dễ nàng chính là đánh vào mặt Tiêu Vương hắn, nhưng......
Lâm Sơ Cửu vui mừng quá sớm, câu tiếp theo của Tiêu Thiên Diệu chính là: "Ngươi đi một mình!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.