Editor: Nguyetmai Rất nhiều người không nhận ra Minh Vương điện hạ, lúc này Vô Dục cũng đang cải trang, vì thế chẳng có ai biết thân phận thật của bọn họ. Song cho dù chẳng biết trước mặt là Minh Vương, chỉ thấy toàn thân bọn họ đều toát ra khí thế, Thanh Long, Vô Dục cũng chẳng hề che giấu tu vi Kim Đan kỳ hạ kỳ, khiến đám người này kinh hồn bạt vía lẫn ngần ngại. Một vị võ giả tu vi Kim Đan kỳ sơ cấp bước lên trước, cảnh giác quan sát bọn họ, "Các vị cũng muốn vào vườn thuốc ư?" Vô Dục thờ ơ đáp: "Sao thế?" "Ta khuyên các vị, tốt nhất nên tránh xa nơi này." Võ giả nọ hếch cằm, ngạo nghễ nói, "Nói thật với các vị, vườn thuốc này đã bị nhà Mộ Dung này bao rồi, các vị muốn vào cũng được nhưng tìm thấy thứ gì trong đó đều buộc phải nộp lại tám phần cho bọn ta." Vô Dục còn chưa kịp cất tiếng thì đã thấy Cốc Lưu Phong lúc nào cũng lười nhác thình lình tiến về trước một bước, cười chế giễu: "Nếu như bọn ta không đồng ý thì sao?" "Không đồng ý?" Võ giả nọ bật cười ha hả, "Có phải các ngươi cho rằng tu vi của mình khá cao nên xem vườn thuốc này như vật sở hữu của các ngươi rồi chăng? Ta nói cho các ngươi biết, ở nơi này cho dù tu vi của các ngươi có cao hơn nữa thì cũng chẳng làm được gì cả. Ở bên ngoài các ngươi được coi là rồng, đến địa bàn của nhà họ Mộ Dung bọn ta thì cũng phải ngoan ngoãn thôi." "Nhà họ Mộ Dung?" Cốc Lưu Phong chậm rãi đọc từng chữ. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO "Nhà họ Mộ Dung, một trong bốn gia tộc lớn ở thành Yên Kinh, đừng nói là ngươi không biết nha?" Vẻ mặt võ giả Kim Đan kỳ nọ tràn ngập tự mãn, khinh thường nhìn Cốc Lưu Phong, "Nếu ngươi không tuân thủ quy định tại Thanh Mộc Cảnh này thì ngay cả sau khi ra ngoài, nhà Mộ Dung bọn ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi. Cho nên hoặc là biết điều, hoặc là cút xéo, hoặc là ngoan ngoãn nghe lời bọn ta!" Võ giả nọ còn chưa dứt lời, trong tay Cốc Lưu Phong thình lình lóe lên một luồng ánh sáng đỏ sắc bén. Võ giả nọ thét lên thảm thiết, cả người văng ngược ra ngoài, ngã ầm xuống đất. Hai mắt hắn trợn ngược, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, còn lồng ngực hắn có một vết thương khiến toàn bộ ngực và bụng rách toạc, ở miệng vết thương vẫn còn ngọn lửa dữ dội đang cháy. "Ngươi… ngươi…!" Khóe miệng võ giả không ngừng rỉ máu, vẻ mặt tràn ngập nỗi kinh hoàng và không cam lòng, sau cùng cũng chẳng thể nói tiếp, chỉ thoi thóp. Hết thảy võ giả đang vây xem, dù có phải là thuộc hạ nhà Mộ Dung hay nhà Nạp Lan hay không đều lộ vẻ hết sức hoảng sợ vì sự tàn nhẫn của Cốc Lưu Phong. Trái lại, nhóm người Hột Khê ở phía này hoàn toàn chẳng hề đổi sắc trước việc Cốc Lưu Phong nổi khùng, tựa như người hắn giết chẳng qua chỉ là một con côn trùng bé nhỏ mà thôi. Ngược lại, Vô Dục khá là nhiều chuyện áp sáp bên tai Cốc Phong Lưu thấp giọng nói: "Sao thế, ngươi có thù oán với nhà Mộ Dung à?" Cốc Lưu Phong ung dung thu lại kiếm, khóe miệng còn nhếch thành một nụ cười biếng nhác: "Một đám mặt người dạ thú mà thôi, nhìn không thuận mắt nên tiện tay trừng trị, có thù với chả oán gì đâu." Vô Dục nghe xong bật cười ha hả, cũng chẳng tiếp tục tọc mạch chuyện riêng của Cốc Lưu Phong mà tiện tay chỉ một võ giả cạnh màn sương trắng nói: "Ngươi, qua đây!" Võ giả kia chỉ đạt Ngưng Mạch trung kỳ, vừa nãy trông thấy thủ đoạn ra tay tàn độc của Cốc Lưu Phong, giờ nghe vậy thì mặt cắt không một giọt máu, chỉ mong có thể chui xuống đất trốn. "Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi mà! Tôi… tôi không phải người nhà Mộ Dung, tôi ở lại đây chỉ mong có thể đục nước béo cò, kiếm chút lợi lộc thôi." Vô Dục chế giễu nói: "Ta bảo ngươi qua thì ngươi cứ cút lại đây, còn nói nhảm nữa gia cắt lưỡi ngươi làm đồ nhắm bây giờ." Võ giả Ngưng Mạch kỳ nọ sợ đến mức giật bắn người, bổ nhào xuống dưới chân Vô Dục, run bần bật dập đầu xin tha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]