Editor: Nguyetmai
Trương Tam đứng ngây ra đó, bên tai vang lên tiếng thương lượng niềm nở của Phó viện trưởng dược viện mà chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, như thể đang bước trên mây.
Rốt cuộc tiểu thư của hắn là một thiên tài khủng khiếp đến nhường nào!
Một khi đan dược này được bán ra ngoài, sách giám định thuộc tính này truyền đi, liệu có bị chúng võ giả cấp thấp khắp nước Kim Lăng quấy nhiễu đến long trời lở đất mất không?
Mà lúc này, người đang được Trương Tam nhắc tới chính là Hột Khê đang đứng trên một gò đất ở phía Đông núi Thương, trông xa xa về đỉnh núi Thương sương khói màu đen lượn lờ, rơi vào trầm tư.
Về ngọn núi Thương này, cô đã nghiên cứu mấy quyển sách cổ của đại lục Mịch La.
Tương truyền hơn một ngàn năm trước, núi Thương cũng từng bừng bừng sức sống, nhưng chỉ qua một đêm, mọi sự sống trên núi Thương lại đột ngột tuyệt diệt toàn bộ.
Hơn nữa, từ đó đến nay, võ giả có mưu đồ tiến sâu vào núi Thương đều một đi không trở lại, ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy.
Dần dà, trên đỉnh núi Thương bắt đầu vắng bóng cây thần, không còn cả thú hoang, chỉ có một vài ma thú hắc ám dũng mãnh thi thoảng ẩn hiện, nơi này cũng bị đồn thổi là vùng đất chẳng lành.
Có người bảo rằng núi Thương bị nguyền rủa, tất cả những ai sống gần núi Thương đều bị nguyền rủa gặp phải tai ương, cuối cùng chết oan chết uổng.
Đương nhiên Hột Khê chẳng tin mấy lời nguyền rủa, nhưng núi Thương rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850712/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.