Editor: Nguyetmai
Rốt cuộc thì con bé này bị gì vậy chứ? Không ngờ lại cố chấp như vậy! Đến những cuốn bí kinh khiến những võ giả khác cũng phải phát rồ, vậy mà cô nhóc ấy lại chẳng hề ôm chút lòng tham nào với nó, đứa trẻ này quả thật không phải người bình thường!
Hột Khê cười rộ, ánh mắt thâm trầm nhìn đám võ giả đã thu lại linh khí, hững hờ nói: "Tôi thích bí cảnh và bí bảo gì đó, nhưng mà so chúng với cục cưng thì tôi lại quý trọng sinh mạng hơn. Ông thấy tôi có thể đánh lại đám người này không?"
Lão già đang muốn nói rằng, ở đây còn có vi sư ta cơ mà? Nhưng lại nghe thấy giọng nói Hột Khê tiếp tục vang lên: "Thứ tôi muốn, tôi sẽ tự tay đoạt lấy, địa vị tôi muốn, tôi sẽ tự mình trèo lên, thứ thuộc về tôi thì cũng sẽ có một ngày nó quay về bên tôi, còn không phải của tôi, có tranh giành cũng vô dụng."
Nói xong, cô quay người không chút do dự trở về biệt viện của mình.
Lão già ăn mày ngồi yên tại chỗ, khẽ vuốt bộ râu của mình: "Tính cách con bé này bướng bỉnh, mạnh mẽ quá đi mất!"
"Ngươi không cho lão giúp, thì lão phải nghe lời ngươi à? He he, lão không thể nào không giúp ngươi được. Tới lúc ranh con ngươi phải nợ ta một ân huệ lớn như trời, lúc ấy có không muốn bái sư cũng không được đâu… he he."
...
Hột Khê vừa trở về biệt viện thì được Trần ma ma và Tiểu Li chào đón vô cùng nồng hậu.
Tiểu Li chạy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850705/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.