Editor: Nguyetmai Dứt lời, Hột Khê định giơ kiếm trong tay lên. Người phụ nữ áo trắng nhìn con dao lạnh băng đang gần sát mình, rốt cuộc nhịn không nổi nỗi sợ hãi và đau khổ giày vò, sụp đổ nói: "Ta nói, ta nói, cầu xin ngươi tha cho ta!" "Nói đi, là ai phái ngươi đến giết ta?" "Là… là phủ Minh Vương, là người của phủ Minh Vương phái ta đến giết ngươi!" "Phủ Minh Vương?" Hột Khê nheo mắt lại, "Vì sao người của phủ Minh Vương lại muốn giết ta? Còn nữa người nào của phủ Minh Vương muốn giết chết ta?" Cô gái áo trắng cả người run rẩy, ánh mắt lập lòe, khóc thút thít nói: "Là… là Thanh Long, đúng rồi, chính là Thanh Long phái ta đến giết ngươi. Bởi vì ngươi là con trai, vậy mà lại dám quyến rũ Minh Vương điện hạ, làm bại hoại thanh danh của Minh Vương điện hạ. Đám người Thanh Long cho rằng ngươi nhất định phải chết, cho nên mới phái ta đến giết ngươi." Thanh Long muốn giết cô? Còn là bởi vì cô dùng thân phận con trai đi quyến rũ Nam Cung Dục? Quả thực là chuyện cười, thật sự coi Hột Khê cô là đứa bé ba tuổi dễ lừa gạt sao? Đám Thanh Long, Bạch Hổ đã sớm biết cô là con gái, huống hồ nếu như đám Thanh Long muốn giết người sẽ phái tới một nhân vật rác rưởi như vậy sao. Hột Khê cười mỉa mai một tiếng, rút dao về sau đó lại rạch một đường lên mặt ả, "Nếu ngươi không muốn nói, vậy thì khỏi nói đi. Dù sao ta cũng không có hứng thú với việc ai muốn giết ta, chi bằng dùng ngươi để luyện đao kiếm." Từng mảng thịt trên mặt, trên cánh tay bị cắt xuống, ả hét lên những tiếng kêu gào the thé thảm thiết. Mặc dù vết thương bình thường đối với tu sĩ mà nói đều có thể chữa khỏi, nhưng mà quá trình này thật sự rất khủng bố. Người trước mặt quả thực là một ác ma, lần này ả thực sự rất sợ. Có quỷ mới biết còn có hình phạt khủng bố gì chờ ả phía sau nữa. Rốt cuộc ả sụp đổ khóc lớn, "Ta nói, ta nói, là… là Tử Yên phái ta tới. Cầu xin ngươi tha cho ta!" "Tử Yên?" Hột Khê nhất thời cũng chưa nhớ ra người tên Tử Yên là ai, "Cô ta là ai? Tại sao lại muốn giết ta?" Cô gái áo trắng vừa khóc thút thít vừa nói: "Ta là nha hoàn của tiểu thư, tên ta là Bạch Chỉ, Tử Yên là người hầu cao hơn một bậc so với ta, là nha hoàn thân cận của tiểu thư. Tử Yên nói ngươi quyến rũ Minh Vương điện hạ khiến tiểu thư đau lòng, cho nên cô ta mới phái ta đến giết ngươi. Chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ, cô ta sẽ xin tiểu thư thăng cấp bậc cho ta!" Hột Khê nhăn mày lại, "Tiểu thư nhà ngươi chính là Băng Liên tiên tử gì đó sao?" "Đúng vậy!" Nói đến tiểu thư, trên mặt cô gái áo trắng lập tức lộ ra biểu cảm kính nể, "Tiểu thư nhà ta chính là đích tiểu thư của nhà họ Phụng, còn là thiếu tông chủ của Lưu Ly tông. Trên khắp đại lục Mịch La này, tiểu thư nhà ta là người duy nhất xứng đôi với Minh Vương điện hạ. Ngươi là cái thá gì, rõ ràng là con trai vậy mà không biết xấu hổ, còn vọng tưởng đòi có được Minh Vương điện hạ. Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi nên thức thời mau thả ta ra, nếu không tiểu thư nhà ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!" "Tốt lắm!" Khóe miệng Hột Khê cong lên nụ cười mỉa mai, "Lời cảnh cáo của ngươi ta đã nghe được rất rõ ràng. Mà ngươi cũng chỉ có thể chết." Vừa dứt lời, cô không đợi Bạch Chỉ phản ứng, một tay dùng lực bóp cổ ả ta, chỉ nghe "rắc"một tiếng, Bạch Chỉ đột nhiên trợn trừng hai mắt, biểu cảm hoảng sợ tột cùng, ngay sau đó đầu vô lực rũ xuống. Ả là người hầu nhị đẳng bên cạnh Phụng Liên Ảnh, là võ giả Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, cuối cùng không nói được tiếng nào đã chết tức thì. Hột Khê nhìn thi thể của ả ta, trong mắt không mảy may gợn sóng, lấy một giọt Thực Cốt Thủy ở trong ngực ra, nhỏ lên thân thể của Bạch Chỉ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]