Translator: Nguyetmai
Hột Khê làm sao có thể tin nổi mấy điều kỳ quái như thế này được, bèn thử thêm ba cây nữa, cô thậm chí còn lấy nước từ linh tuyền Cửu U tưới lên gốc cây khô cằn, song cây héo thì vẫn là cây héo, hoàn toàn chẳng có ý định nể mặt cô mà sống lại.
Hột Khê chỉ còn cách bất lực mà từ bỏ. Cô khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng Đản Đản nhà cô chính là Đản Đản thần kỳ, cô là loài người bình thường, là sinh vật được nuôi lớn bằng sữa mẹ, không nên khiêu chiến với mấy chuyện thần bí làm gì cho mệt.
Đản Đản cảm nhận được sự thất vọng của Hột Khê, còn nghiêm túc chạy đến vỗ vỗ lên vai cô, biểu cảm an ủi như muốn nói cùng cô "mẹ của con đừng buồn, phải mạnh mẽ lên nhé", thật sự khiến Hột Khê phải dở khóc dở cười.
Cô âu yếm chiếc râu nho nhỏ trên đầu Đản Đản, rồi xấu xa nói: "Đản Đản tội nghiệp, mẹ không giúp gì được cho con, mấy cây thần còn lại, đều phải nhờ con tự trồng lấy hết rồi."
Đản Đản quay qua nhìn đám cây khô chất cao như núi, khuôn mặt tươi rói bỗng chốc biến thành khuôn mặt khóc than, hai chiếc râu cụp xuống, bày ra dáng vẻ uất ức tủi hờn.
Hột Khê không nhịn được cười: "Thôi được rồi, con đừng có tủi thân nữa, mẹ ở đây chuẩn bị đồ ăn ngon, bảo đảm cho con có một chiếc bụng no nê, vậy được chưa nào?"
Đản Đản khi ấy mới nín khóc cười khì khì, tiếp tục chăm chỉ đi trồng những cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850676/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.