Chu Tước căm phẫn nhìn hắn chằm chằm, giọng nói sắc bén, lanh lảnh chói tai: "Thanh Long, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi muốn để ả tiện nhân kia hại chết chủ nhân sao? Mau tránh ra, để ta vào cứu chủ nhân!"
Thanh Long mặt không biến sắc, lạnh lùng nói: "Mệnh lệnh của chủ nhân bất kể đúng sai, ta cũng không thế làm trái."
Cho dù Chu Tước có chửi mắng, la hét thế nào, Thanh Long cũng hoàn toàn không bị lay chuyển. Hơn nữa hắn vốn là một trong những người có tu vi cao nhất, mặc dù cùng là Kim Đan kỳ nhưng Chu Tước và Bạch Hổ hợp sức cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Vì thế bọn họ cứ giằng co trước cửa phòng ngủ.
…
Bên trong phòng ngủ, Nam Cung Dục cẩn thận đặt Hột Khê lên trên giường của mình.
Hắn vốn là người có bệnh sạch sẽ, ngoại trừ người hầu dọn dẹp thì không một ai được phép vào căn phòng này. Giường đệm và đồ dùng của hắn càng không để bất cứ ai chạm vào.
Nhưng hiện tại khi nhìn máu tươi trên người Hột Khê nhuộm đỏ giường của mình, hắn không hề tỏ ra chán ghét chút nào, có chăng chỉ là nỗi thương tiếc khiến hắn rối ren.
Khê Nhi của hắn đáng ra phải tùy tiện, kiêu ngạo và lãnh đạm chứ không phải thoi thóp thở tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào như bây giờ.
Nam Cung Dục cẩn thận cởi bỏ quần áo Hột Khê, lấy lọ thuốc lúc nãy Thanh Long vừa đưa vào thoa lên vết thương khủng khiếp kia.
Thuốc của phủ Minh Vương đương nhiên cực kì tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850634/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.