Nói xong, cô không chút do dự bước thẳng ra ngoài.
Nam Cung Dục nhìn ánh mắt lấp lánh tự tin của cô, trong mắt lộ ra ý cười yêu chiều, vui vẻ nhìn ngắm.
Người phụ nữ của Nam Cung Dục phải có khí phách như vậy, cho dù là cầu xin người khác, cũng không được ăn nói khép nép, mà phải để kẻ đó ngoan ngoãn dâng đến tay mình.
Trông thấy Hột Khê sắp rời đi, Âu Dương Chí Hùng sốt hết cả ruột, ông liếc nhìn Minh Vương vẫn thản nhiên như không, lập tức hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Có nghe thấy mệnh lệnh của Hề thần y không hả, lập tức mở hết cửa sổ ra!"
"Lão gia!" Âu Dương phu nhân hét lên thất thanh.
Âu Dương Hạo Hiên trên giường nhắm nghiền mắt, cắn chặt răng theo bản năng, khuôn mặt hiện lên biểu cảm méo mó dữ tợn, chờ đợi sự đau đớn đến gần.
Gió nhè nhẹ thổi vào trong phòng cùng với ánh nắng ấm áp và luồng linh khí nồng đậm. Trong khoảnh khắc ấy, mùi thuốc nồng nặc và mùi ẩm mốc phảng phất như được gió thổi bay, ánh sáng xua tan đi bóng tối, làm cho cả căn phòng không còn âm u nặng nề như địa ngục trần gian nữa.
Âu Dương Hạo Hiên chần chừ mãi mới chậm rãi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là ánh mặt trời ấm áp chói chang. Và dưới ánh nắng tung tăng nhảy múa kia, chính là vẻ đẹp thanh tú khôn tả của người thiếu niên trẻ tuổi.
Trên khuôn mặt ấy không có nụ cười ấm áp, chỉ có niềm tự tin lạnh lùng và ngạo mạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850581/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.