Thông suốt, vững chắc, sức sống bừng bừng... Thiếu niên này thật sự sống lại rồi, hơn nữa còn gần như hoàn toàn khỏi hẳn? Chuyện này... chuyện này sao có thể xảy ra được?
Sắc mặt thầy thuốc Tạ tái mét, bàn tay kiểm tra trên ngực thiếu niên không ngừng run rẩy.
Chu chưởng quầy cũng lập tức tiến lên phía trước, dùng linh lực kiểm tra một lượt, ngay lập tức vui mừng hô lên: "Sống rồi! Sống rồi! Thật không ngờ, người bị đứt kinh mạch lại vẫn có thể chữa trị được! Y thuật của công tử quả thật là vô cùng thần kỳ!"
Chu chưởng quầy vô cùng kính phục quay sang chắp tay cúi người với Hột Khê, nhưng cô lại lạnh nhạt né tránh, trong lòng không chấp nhận nổi hành động này.
Nhìn thoáng qua, bệnh tình của thiếu niên này có vẻ rất nặng, nhưng căn bản không phải là kinh mạch thực sự bị đứt, chỉ là có người dùng một loại thuốc độc khiến kinh mạch cậu ta tắc nghẽn nên linh khí mới không thể vận chuyển được mà thôi.
Nếu kinh mạch thực sự đã đứt, có lẽ cô còn phải bỏ ra nhiều công sức hơn nữa mới có thể chữa khỏi, còn cái loại bệnh vặt vãnh này, so với y thuật của cô quả thật chẳng đáng là gì.
Hột Khê không quan tâm đến ánh mắt sùng bái của những người xung quanh, cũng không quan tâm đến bé gái khóc lóc quỳ lạy cảm tạ mình. Cô nhìn thầy thuốc Tạ cùng Tần chưởng quầy bằng ánh mắt lạnh lùng chế giễu, lạnh nhạt lên tiếng: "Không biết vị thầy thuốc Tam phẩm này còn nhớ bản thân mình đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850556/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.