Người đứng sau phường Trường Lạc có lai lịch vô cùng lớn, cho nên tiểu đồng và tổng quản ở đây đều là những võ giả thân thủ cao siêu. Tuy Trương Đức Trung cũng là kẻ có tu vi Luyện Khí cấp ba, nhưng làm sao có cửa đấu lại với bảy tám tên.
Chẳng mấy chốc gã đã bị đánh đến gào khóc thảm thiết, còn bị quẳng ra ngoài như một cái bao tải rách.
"Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là nhanh chóng trả cả gốc lẫn lãi một ngàn nguyên tinh kia cho bọn ta, nếu không, hừ hừ… Đừng mơ sống yên ở thành Yên Kinh này!"
Trương Đức Trung bị đánh đến khắp người bầm giập tím tái, mắt cũng sưng húp. Nhưng gã nào có can đảm phản kháng, chỉ đành khập khà khập khiễng lết ra ngoài, miệng không ngừng lầm bầm: "Một lũ chó khốn kiếp khinh thường kẻ khác, đợi đến lúc ông lấy lại được vốn đánh bạc rồi sẽ quay lại đập chết các ngươi! Một đám rẻ rách lại dám đánh ông, đợi ông dùng tiền thuê tay chân đến đây đánh chết các ngươi, xem các ngươi còn ngông cuồng nữa hay không." Nghĩ đến đấy, Trương Đức Trung lại không nhịn được mà nhe răng trợn mắt, khanh khách cười lớn.
Bây giờ gã là người có gia tài bạc triệu, một ngàn nguyên tinh bé nhỏ kia thì có đáng là bao. Cho dù sau này không làm việc cho phủ Nạp Lan nữa, thì từ nay về sau gã cũng chẳng cần phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.
Đúng vậy! Chi bằng đem theo đống nguyên tinh kia cao chạy xa bay, sống một cuộc đời ung dung tự tại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850542/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.