Tay Hột Khê nhẹ nhàng khoác lên bả vai gầy gò của Trần ma ma, âm thanh pha thêm chút dịu dàng hiếm thấy, "Ma ma đừng sợ, tôi ắt có cách trừng trị bọn chúng mà."
Dứt lời, cô lạnh lùng nhìn về phía đám người hầu như hổ rình mồi đang xúm đến bao vây hai người, "Các ngươi đừng quên, dù cho bất cứ giá nào ta cũng chính là chủ nhân của các ngươi. Các ngươi giở trò mạo phạm như thế này, không sợ bị người của Nạp Lan phủ trị tội hay sao?"
"Ha ha ha ha…" Lũ người hầu trong phòng ngẩng mặt cười lớn, mặt chúng đầy sự chế giễu và vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, "Phủ Nạp Lan á? Ha ha, ta khuyên ngươi đừng có hi vọng hão huyền nữa, ai mà không biết ngươi chính là vết nhơ nhục nhã của Nạp Lan phủ kia chứ? Sự tồn tại của ngươi chính là nỗi ô nhục của phủ Nạp Lan, nói không chừng ngươi chết rồi, các vị chủ nhân mới cảm thấy vui vẻ đấy."
Một kẻ khác lại nói thêm: "Chứ sao, ai ai trong phủ Nạp Lan cũng có tài năng thiên phú đáng tự hào, có người nào không phải là người trẻ tuổi tài sắc của thành Yên Kinh này đâu. Thế mà cái đồ bỏ đi như nhà ngươi lại được sinh ra, phủ Nạp Lan coi như mất cả thể diện mặt mũi. Cũng chẳng biết ngươi có thật sự là con ruột của lão gia hay không nữa."
"Nói không chừng thật đúng là một đứa con hoang! Ai mà không biết mẹ của nó mê hoặc quyến rũ, chả biết bên ngoài bỏ bùa mê thuốc lú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850523/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.